Lý Trọng Tuấn nhìn thấy Tần Tiêu lúc nào cũng có bộ dáng đang suy nghĩ, không khỏi khẽ cười hỏi:
- Huynh đệ có tâm sự sao?
- Có.
Tần Tiêu thẳng thắn đáp, cười nói:
- Ta cũng muốn biết, điện hạ làm thế nào lại sờ đến Ngạc Châu, chẳng lẽ trên người của Trương Húc huynh đệ có mùi, có thể khiến điện hạ ở xa ngàn dặm cũng bị hấp dẫn mà tới đây sao?
Trương Húc trừng mắt Tần Tiêu:
- Mấy ngày nay, mỗi ngày Trương mỗ đều tắm rửa thay quần áo đó!
Lý Trọng Tuấn cười nói:
- Tần huynh đệ, người ngoài cuộc luôn sáng mắt, bổn vương cũng không nói ám chỉ. Lần này bổn vương tới Ngạc Châu, nói là đi ngắm cảnh nên tiện thể đi ngang qua, hơn nữa, bí mật nhận được ý chỉ của bệ hạ đi ngoài giải quyết việc chung.
Tần tiêu không khỏi nghi hoặc nói:
- Bệ hạ?
Lý Trọng Tuấn nở nụ cười thần bí khó lường, có chút sâu xa nhìn Tần Tiêu:
- Tần huynh đệ, nói cho ngươi một câu: vĩnh viễn không nên coi thường nữ nhân. Bệ hạ rõ ràng cố ý chiếu cố ngươi,
Tần Tiêu không khỏi giật mình, trong nội tâm âm thầm nghĩ: xem ra chuyện này, Lý Trọng Tuấn là vì chuyện Hỏa Phượng mà tới đây! Hơn nữa, hắn giữ lại bản tấu chương của ta, chính là không muốn chuyện ở Giang Nam phơi bày ra ánh sáng, rõ ràng hắn nhất định biết sự tồn tại của Lý Tiên Huệ! Đáng sợ hơn chính là, mấy chuyện này Võ Tắc Thiên cũng đã sớm biết hết rồi, hơn nữa vẫn âm thầm vấn vương ở trong lòng!
Vẫn là câu nói kia của Lý Trọng Tuấn nói cho cùng vĩnh viễn không nên coi thường nữ nhân!
Lý Trọng Tuấn nhìn thấy sắc mặt Tần Tiêu thay đổi, hơn nữa lại trầm mặc, không khỏi cười nói:
- Huynh đệ làm sao vậy. Chẳng lẽ lại bị mấy câu nói của bổn vương hù dọa rồi hay sao? Nơi này không có người ngoài, những lời này cũng chỉ có mấy huynh đệ chúng ta nên ta mới nói thôi, xem như nhắc nhở Tần huynh đệ một cái.
Tần Tiêu cười tự giễu: Bạn đang xem tại