Đi vào chánh đường, nha hoàn đã sớm chuẩn bị một cái bàn thật lớn, đám nô bộc thì đang bận rộn trang trí bên ngoài hỉ đường, mấy kiện hàng được bao bọc màu hồng màu vàng được chuyển tới đình viện, xem ra là lễ hỏi dùng để đi đón dâu đây.
Tần Tiêu cũng không ngồi xuống, cầm lấy cái bánh bao lớn ở trên bàn, đi qua đi lại khắp nơi, nhìn thấy mấy người hầu vội vội vàng vàng đi qua đi lại, cảm giác như mình là người ngoài cuộc chứ không phải là chú rể nữa.
Không bao lâu, trong đình viện đã bày đủ đồ lễ hỏi chất đầy trên bảy tám chiếc xe. Trong đó có một người hầu hơn bốn mươi tuổi đi tới bên cạnh Tần Tiêu bẩm báo với hắn:
- Đại nhân, đây là danh sách sính lễ để đưa tới Ngạc Châu, mời đại nhân kiểm kê lại.
- Không cần, ngươi kiểm kê là được rồi.
Tần Tiêu muốn nói: dù sao những vật này cũng không phải ta bỏ tiền ra, cho nên có thiếu sót gì thì cũng không liên quan đến a. Hắn nhớ rõ người hầu này, dường như đã từng nói chuyện với hắn rồi, nói là Phượng Tỷ phái hắn tới làm tổng quản quản lý tiệc cưới, tên là Mã Nam. xem tại.
Tần Tiêu cảm giác hơi nhàm chán một chút, đợi đến khi nhóm nô bộc này đã chuẩn bị đồ xong xuôi, sẽ lên đường đi Ngạc Châu.
Đúng lúc này, có một tiếng rống từ rất xa truyền đến:
- Đại nhân, ta tới rồi đây!!!
Trong lòng Tần Tiêu mừng rỡ là Lý Tự Nghiệp đến!
Phía trước là một cái cầu nhỏ hình vòm, một tên quái vật khổng lồ đang hoa tay múa chân vui sướng chạy nhanh về phía bên này, không phải là Lý Tự Nghiệp chứ là ai nữa!
Mấy ngày nay không thấy, Tần Tiêu hơi có chút nhớ tới hán tử cao lớn thô kệch kia.
Lý Tự Nghiệp chạy đến trước mặt Tần Tiêu, quỵ một gối xuống:
- Đại nhân, ta đã trở lại!
Tần Tiêu một phát bắt được cánh tay của Lý Tự Nghiệp:
- Huynh đệ mau đứng lên! Bạn đang xem tại