Phong Lưu Gian Thương

Chương 5: Mê tử nhân đích lão bản.

Trước Sau

break

"Như thế nào nữa rồi?"

Lôi Mị quay đầu lại hỏi, nàng không khỏi thắc mắc khó hiểu về thần tình quái dị trên mặt Đường Tiểu Đông.

Đường Tiểu Đông cau mày, thấp giọng nói: "Dường như ta đã thấy đống cỏ khô trên cỗ xe bò bỗng nhiên nhúc nhích…"

Ánh mắt Lôi Mị dõi theo cỗ xe nọ, thấy được đích xác đống cỏ khô động đậy dập dềnh, có điều đó là do khi xe chạy thì sinh ra chấn động như vậy.

"Không phải loại... chấn động này!"

Ngữ khí Đường Tiểu Đông khẳng định chắc chắn, vừa rồi quả thật hắn đã phát hiện thấy đống cỏ khô bỗng nhiên nhúc nhích, dường như là có vật sống gì động đậy ngọ nguậy bên trong.

Lôi Mị nhìn thoáng qua Đường Tiểu Đông, đột nhiên hai vai nhoáng lên, thân hình vọt đi.

Đường Tiểu Đông chỉ thấy hoa mắt một cái, đã thấy Lôi Mị hàm tiếu đứng ở trên cỗ xe, mà hai tên đại hán vạm vỡ trên xe vẫn ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, vẫn duy trì trạng thái tư thế ban đầu, tên đánh xe vẫn giơ cao chiếc roi da, cánh tay khựng lại giữa không trung, giống hệt như hai pho tượng đá.

Chà, hóa ra thuật điểm huyệt thần kỳ là có thật?

Đường Tiểu Đông đưa tay lên dụi mắt, hắn đều đã chứng kiến cả khinh công lẫn điểm huyệt, chứng tỏ trong tiểu thuyết kiếm hiệp miêu tả những công phu này cũng khá là chân thật, không hề khoa trương một chút nào, trong lòng không khỏi tự nhủ là may mắn có được mớ súng ống, nếu không thì chắc chắn không dám hành tẩu lăn lộn trên chốn giang hồ.

Lôi Mị điều khiển cỗ xe đi tới, Đường Tiểu Đông trèo lên rồi bới vẹt đống cỏ khô sang hai bên, lộ ra bên trong một cái bao dài, vừa chạm đến liền có cảm giác đích xác bên trong bao có người.

Cởi đầu bao buộc túm, liền lộ ra một cô gái chân tay đều bị trói chặt, mồm cũng bị bịt khăn. Mặc dù thần tình hoảng sợ, vẻ mặt còn hiện rõ nỗi kinh hoàng, thế nhưng từ người nàng vẫn tràn đầy vẻ phong tình xuân mộng làm khuynh đảo hồn vía tất cả nam nhân trên đời.

Đúng rồi, nàng ta cùng với Lôi Mị là cùng một dạng mỹ nữ quyến rũ chết người, kiều mỵ chứ không yêu mỵ, mà so với Lôi Mị thì nàng ta còn hơn ở vẻ thành thục dày dạn từng trải chốn tình trường.

Rất khó khăn để chuyển ánh mắt cứ đóng đinh vào bộ ngực nõn nà cong vút lộ trần một nửa ra ngoài của nàng, Đường Tiểu Đông nuốt ực một miếng, cổ họng khô khốc, cố mỉm cười an ủi: "Không có việc gì nữa rồi…"

Vừa được cởi bỏ trói buộc, tự do rộng mở khởi động tứ chi đau cứng, nàng ta đã luôn miệng nói lời cảm ơn.

Lôi Mị cau mày hỏi: "Ngươi là ai? Sao lại bị người ta trói giấu vào trong bao? Tại sao bọn họ bắt cóc ngươi?"

Mỹ nữ thấp giọng kể lại: "Thiếp tên là Kha Vân Tiên, vốn là đi đến Thiên Lôi tự thắp hương bái Phật, ai ngờ đột nhiên con mắt tối sầm ngất đi, cho nên cái gì cũng không biết…"

Đường Tiểu Đông đã lên ngồi trên để điều khiển cỗ xe, chợt quay đầu lại nói: "Hãy hỏi hai vị này xem, chắc không phải không biết chứ!"

Lôi Mị xuất ra hai ngón tay như ngọc chuốt, điểm vài cái vào người một tên đại hán, trong tay còn lại chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một thanh tiểu đao mỏng như lá lúa, mũi đao ấn vào lỗ mũi đại hán nọ: "Nếu không còn tha thiết giữ cái mũi này ở lại thì cứ việc tùy ý bịa đặt ra mà lừa gạt bổn tiểu thư nha!"

Nàng cười lên khanh khách, nét mặt đầy vẻ tiếu ý, thanh âm nói chuyện đáng yêu lọt vào tai như tiếng chuông reo ngọc vỡ, thế nhưng Đường Tiểu Đông đang đánh xe lại rùng mình đánh thót một cái. Hắn có thể cảm giác được trên người Lôi Mị tản mát ra một cỗ sát khí làm cho kẻ khác phải táng đởm kinh hồn, khí thế thật đáng sợ.

"Nữ...... Nữ hiệp...... Xin tha mạng......"

Từ mũi tiểu đao sáng loáng tỏa ra một cỗ hàn khí xuyên thấu da thịt án ngữ ngay trước mũi, tên đại hán đang bị uy hiếp thân người vạm vỡ cường tráng, có vẻ oai phong là thế mà bị dọa làm cho mất hết hồn vía, cả người mềm nhũn ra như đống bùn nhão nhoét vội vàng lập cập khai rõ nguyên nhân bắt cóc Kha Vân Tiên.

Hai người này chính là cao thủ hữu hạng ở Lôi Châu phủ, được người sai sử đi bắt cóc Kha Vân Tiên vốn là má mì lão bản của Di Tình viện, yêu cầu đưa đến Dương gia trại, sau khi sự việc thành công thì sẽ được thưởng hai trăm lượng bạc.

Kha Vân Tiên vừa nghe thế liền biến hẳn sắc mặt, tâm tình bồn chồn hoảng hốt, tựa hồ nàng đã đoán được chủ sự muốn bắt nàng là ai.

Đường Tiểu Đông xoa xoa mặt vẻ cổ quái, không tưởng tượng được hóa ra Kha Vân Tiên là chủ nhân của Di Tình viện, lại còn là một mỹ nữ phong tình mê người đến thế, thực sự là lần đầu tiên hắn mới trông thấy.

Thật ra chính bản thân mình đang có ý định muốn mở ra một mô hình hộp đêm vui chơi giải trí để kiếm tiền đó thôi? Đối với chủng loại thanh lâu thời cổ như thế này còn không hiểu rõ, thế mà ngay trước mắt có một đại hành gia trong nghề như thế này, quả là thuận tiện để tìm hiểu tỉ mỉ chi tiết hơn rồi.

Lôi Mị cau đôi mày liễu lại, vẻ mặt kỳ lạ quan sát hắn.

Sau khi đuổi hai tên đại hán oai phong như hùm như hổ xuống xe, Đường Tiểu Đông tiếp tục điều khiển cỗ xe đi tiếp, dọc trên đường đi cứ nói chuyện ráo riết với Kha Vân Tiên, toàn là những sự tình ở chốn lầu xanh.

Kha Vân Tiên đã mất đi dáng vẻ hoảng sợ lúc đầu, nàng uể oải nằm trên đống cỏ khô mà nghe chất vấn rồi trả lời, cuối cùng khúc khích cười: "Sao Đường công tử lại có hứng thú với… cái này thế?"

Lôi Mị đang ngồi bên cạnh Đường Tiểu Đông vừa nghe thấy thế liền nhảy dựng lên: "Cái gì, huynh muốn mở kỹ viện phải không?"

Đường Tiểu Đông ho sặc lên, vội chối: "Không phải… Chỉ là muốn hiểu rõ thêm chút ít mà thôi, hắc hắc, đã gọi là đi khảo sát thị trường thì cái gì cũng nên tìm hiểu một chút thôi mà…"

Lôi Mị hừ một tiếng, thần tình có vẻ hờn giận: "Huynh không sợ bôi nhọ mặt mũi Thục trung Đường môn đấy chứ?"

Đường Tiểu Đông cũng ngẩn người ra, không giải thích được, vẻ khó hiểu hỏi vặn: "Cái gì là Thục trung Đường môn?"

Lôi Mị cũng đờ người ngơ ngẩn, hỏi ngược lại: "Mẫu thân huynh không nói gì với huynh à?"

Rồi nàng lập tức lắc đầu, u buồn thở dài một tiếng: "Quên đi thôi, bà ấy đã không nói gì với huynh, có lẽ là…"

Đường Tiểu Đông đầu óc quay như chong chóng, lớn tiếng truy vấn: "Nói cái gì vậy? Cô có biết… mẹ ta à?"

"Nói cái gì vậy? Cô có quen biết… mẹ ta à?"

Lôi Mị yên lặng cau mày liễu, không nói gì thêm nữa, sắc mặt có vẻ cổ quái lạ thường.

Nhất thời không nhận được đáp án rõ ràng, trong lòng Đường Tiểu Đông có cảm giác nghi vấn trùng trùng đè nặng tâm trí, tâm tình nhất thời khó chịu, bực dọc, hắn hung hăng quất chiếc roi da mấy cái.

Từ trong mấy câu không đầu không đuôi của Lôi Mị, hắn ẩn ước có cảm giác dường như Lôi Mị đã biết chắc chắn một sự tình nào đấy về danh nghĩa của mẹ hắn, mà bà ta tựa hồ cũng có tâm sự hay bí mật gì đấy giấu giếm hắn.

Sau đó hắn đã thông tỏ tư thưởng, chuyện này thực sự Đường A Ngưu biết, còn bản thân mình chỉ là chiếm cứ thân thể của A Ngưu, "tá thi hoàn hồn" mà thôi, đối với những sự tình bí mật của nhà họ Đường mà không biết mảy may tý nào cũng là điều bình thường.

Mặc kệ cái nhà họ Đường có phải là danh môn thế gia trước kia hay không, dù sao bây giờ đã suy tàn sa sút đến nỗi không còn đường xoay xở nữa, nói trắng ra thực sự đúng là rất nghèo khó! Cho nên vì thế hắn mới phải bôn ba đi kiếm tiền, chỉ mong có ngày cất mặt lên với đời và hưởng thụ cuộc sống sung sướng. Cái nghèo ư, hắn đã sợ lắm rồi!

Không hề để ý tới thần tình giận dỗi cau có của Lôi Mị, sau khi đả thông tư tưởng thì tâm tình Đường Tiểu Đông đã tốt lên rất nhiều, hắn cứ thế điều khiển cỗ xe chạy một mạch tới Lôi Châu phủ.

Một cỗ xe bò kéo bên trên chở hai đại mỹ nhân, dọc trên đường đi đã có biết bao ánh mắt dõi theo cùng những cuộc nghị luận sôi nổi, đến khi vào thành thị càng khiến cho chúng nhân chăm chú ngó nhìn. Kha Vân Tiên thì không cảm thấy gì, thế nhưng Lôi Mị thì cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên, may là nàng có đội một chiếc mũ đan bằng tre rộng vành che đi, ngay cả mặt hoa cũng đeo một tấm mạng sa đen che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt chớp lóe tinh quang chấn nhiếp khiếp người.

Cứ theo sự chỉ dẫn của Kha Vân Tiên, Đường Tiểu Đông điều khiển cỗ xe đi vào cửa sau của Di Tình viện.

Vừa nhìn thấy Kha Vân Tiên, đám thủ hạ gia nhân đang dọn dẹp trong sân đầu tiên là sửng sốt đứng ngẩn hết cả ra, rồi lập tức ngạc nhiên vui mừng reo hò ầm ĩ.

"Kha Đại tỷ đã về rồi, Kha Đại tỷ đã về rồi......"

Kha Vân Tiên cười mắng: "Rú ầm ĩ cái gì thế, trong nhà có người mới chết à?"

"Kha Đại tỷ......"

Hơn mười nữ nhân trang phục xiêm y lộng lẫy và trang điểm rất đẹp từ bên trong ùa ra, ríu rít xúm xít xung quanh bên Kha Vân Tiên không ngừng cười nói.

"Đại tỷ à, tỷ đúng là quay trở lại thật rồi…"

"Trời ơi, đúng là làm tất cả chúng ta lo lắng muốn chết mà…!"

"Đúng a, bọn tiểu muội chia nhau ra tìm khắp nơi mà không tìm thấy Đại tỷ…"

"Đại tỷ, mấy ngày nay tỷ đi đâu vậy hả?"

"Đại tỷ…."

"Im miệng hết cho ta!" truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

Sau một tiếng quát lớn của Kha Vân Tiên, bầu không khí hỗn loạn tưng bừng lập tức trật tự không có một tiếng động.

Hắc, quả nhiên là khí thế của một vị Đại tỷ nha!

Kha Vân Tiên đảo mắt nhìn hết xung quanh: "Sao không thấy mặt mấy người Ngọc Nhân đâu nhỉ?"

"Ài, bỏ đi hết rồi, chỉ còn lại chúng ta đây thôi…"

Mặt Kha Vân Tiên biến thành một mảng trắng bệch, không còn tý máu huyết nào.

Mỗi một cơ ngơi, cơ sở kinh doanh đều mất rất nhiều công lao tạo dựng tên tuổi thương hiệu, kỹ viện cũng thế, đều đào tạo mấy nàng kỹ nữ mang danh hiệu "Hồng bài cô nương" để thu hút hấp dẫn khách nhân, bọn họ đã bỏ đi thế này thì bao nhiêu công phu bồi dưỡng chăm sóc bấy lâu nay để thương hiệu vang danh của Kha Vân Tiên toàn bộ đổ ra sông xuống biển hết rồi.

Đường Tiểu Đông quan sát từng người một bên cạnh Kha Vân Tiên không khỏi lắc đầu cười khổ. Bọn họ người có sắc đẹp thì tuổi đã lớn, người còn trẻ trung thì nhan sắc lại tầm thường xoàng xĩnh, xem ra nếu Di Tình viện muốn một lần nữa lấy lại danh tiếng hào quang trước kia thì chắc chắn sẽ là rất khó khăn rồi.

Kha Vân Tiên hoa dung thất sắc, đột nhiên hét lên một tiếng, thần sắc khẩn trương chạy ào vào trong phòng.

break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc