Bàn học màu trắng, ghế lông chồn bạc, một mặt kính bạch ngọc.
Một nam nhân tuyết trắng.
“Ân…” Tiếng rên rỉ từ cánh môi hồng nhuận của Lam Bạch đang cúi đầu tràn ra, hai chân đặt trên tay vịn càng mở ra, vòng eo thon nhỏ hơi căng thẳng, tay phải càng thêm dùng sức chen vào huyệt khẩu hồng diễm. Nhìn ba ngón tay mảnh khảnh từng chút từng chút một ra vào hậu huyệt của mình, dâm dịch trong suốt dính đầy ngón tay, chảy vào trong lòng bàn tay, ngay cả hồ nhung đều một mảnh ướt nhẹp, Lam Bạch nhịn không được thở dốc cười khẽ, tiếng cười yêu mị tận xương, dụ hoặc cực điểm.
“Ân… Cáp… Haha….” Cúi đầu phát ra tiếng cười ôn nhu phiêu tán, trăm chuyển ngàn hồi, triền miên, lại lộ ra nhè nhẹ lạnh bạc.
Tay trái ở trên ngực trắng nõn di chuyển, thỉnh thoảng lại nhu ấn đầu nhũ khéo léo sưng đỏ, da thịt trắng nõn phấn nộn, tô điểm hai hạt lựu hồng trong suốt no đủ, đó là kiều diễm qua vô số lần yêu thương mới có được, tựa như Lam Bạch đang bị ba ngón tay của mình hung hăng thao làm hậu huyệt.
Phân thân dưới bụng run rẩy đứng thẳng, màu sắc phấn hồng, gân xanh lại ẩn ẩn hiện lên, đỉnh đầu lại một mảnh dính ướt, thỉnh thoảng nhảy đánh vài cái, dục vọng khó nhịn rớt xuống vài giọt dâm dịch.
Năm ngón tay trắng nõn chậm rãi đi xuống, nhẹ nhàng bao lấy côn th*t, hơi hơi nắm, cao thấp di động, cũng không dừng lại, ngón tay để ở hậu huyệt cũng chậm lại, như có như không trừu sáp, mị thịt hồng diễm gắt gao hàm trụ, tiết ra càng nhiều chất nhầy, mỗi lần co rút đều phát ra tiếng “phốc tư phốc tư”, thanh âm mê người đến cực điểm.
Lam Bạch chậm rãi nâng lên khuôn mặt bị bị tóc đen dính bết, liếc mắt nhìn nam nhân thân thể trắng nõn trong gương nở một nụ cười.
Nam nhân trong gương, hai chân mở lớn ngồi trên ghế lông chồn bạc, trên người một kiện áo trắng của bác sĩ, là biểu trưng của trí tuệ, hạ thân lại xích lõa, vạt áo trắng lại vắt ở một bên tay vịn, đang bị đùi phải tuyết trắng áp lên, tay phải của nam tử còn ở trong hậu huyệt diễm hồng trừu sáp, tay trái bộ lộng phân thân hồng nhạt cương cứng, hạ thân sớm một mảnh dính ướt. Nhìn lên trên là vòng eo thon gầy, vân da rõ ràng, màu da trắng nõn, cái rốn hơi lõm xuống nhưng lại như cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng hấp mút, nhìn kỹ, rốn so với người thường lớn hơn nhiều, ở giữa khảm một viên trân châu hồng nhạt. Lại tiếp tục hướng lên, là lồng ngực bạch ngọc, nằm trên ngực là hai đầu nhũ khéo léo hồng diễm sưng đỏ, tiếp đến là xương quai xanh cực kì tinh xảo, bả vai không lớn, cổ thon nhỏ, hầu kết không rõ ràng nhưng độ cong lại cực mê người, vài sợi tóc đen dính ở cần cổ, càng tôn lên làn da trắng nõn của nam tử cùng cái cổ thon dài, lên trên nữa là khuôn mặt miễn cưỡng có thể xem là thanh tú của nam nhân.
Lam Bạch không anh tuấn cũng không xinh đẹp. Hắn có một khối thân thể cực mê người, lại chỉ có khuôn mặt thanh tú trắng nõn.
Môi hồng nhuận, mũi cao thẳng, mái tóc đen dài đến mi mắt, lông mi dày mà cong, mắt cùng tóc thuần màu đen, môi đỏ mọng hơi cong, đuôi mắt xếch lên, lưu quang ngàn chuyển, mỗi lần chuyển động đều là mị hoặc.
Lam Bạch nhìn chính mình như vậy, lại cười nhạt ra tiếng.
Đem ngón tay từ hậu huyệt cơ khát rút ra, hai má vì tình dục mà nhiễm hồng, niêm dịch trong suốt xẹt qua mặt trái dấu vết ướt át, chậm rãi đi vào môi, qua viền môi hơi cong, làm môi hồng nhuận càng thêm trơn bóng. Như đối với bộ dạng này cực kì vừa lòng, Lam Bạch nghiêng đầu cười với chính mình trong gương, mang chút đùa cợt, mê hoặc lòng người, “Hì hì…. Lam Bạch, ngươi không xinh đẹp… Ngươi thật sự không xinh đẹp a~~”
Đầu nghiêng một bên, thay tươi cười trêu tức, lấy ngữ khí đứng đắn, hết sức ái muội gọi một tiếng, “Tiểu yêu tinh~~!”
“Ha ha…” Lam Bạch che miệng cười ha hả, hai chân đặt xuống, đi chân trần trên thảm lông chồn bạc, áo trắng mềm mại của bác sĩ rơi bên chân, vẩy vẩy hai tay, dễ dàng đem ống tay áo thô lỗ lau mặt, rũ rũ vạt áo, liếc mắt nhìn cửa kính trắng, môi đỏ mọng hơi cong, chuyển động hai chân, hướng cửa phòng được sơn màu trắng đang rung động đi đến.
“Bệnh nhân hôm nay… Đến muộn nha… Như vậy, thời gian chữa bệnh liền đổi đi…”