Nụ cười dịu dàng của Vu thị khi vẫy tay với nàng lúc chiều tà vẫn còn hiện rõ trước mắt, bát canh nóng mà ŧıểυ nam hài đưa cho nàng vẫn còn sưởi ấm cơ thể, nàng thật sự không thể bỏ đi như vậy.
"ŧıểυ thư... Chúng ta đi thôi." Ngọc Trúc không nỡ nhìn thêm nữa, nhưng hai người họ có thể làm gì chứ? Tùy tiện ra mặt chỉ sợ sẽ liên lụy đến bản thân.
Ngôn Thanh Li cắn răng nhìn trời, những ngôi sao trên bầu trời đêm lặng lẽ nhìn nàng.
Thôi... Nếu cứ bỏ đi như vậy, sau này dù có báo được thù cũng không dám đối mặt với phụ mẫu.
"Ngọc Trúc, ta thấy bọn chúng không phải cướp bình thường, trên người chúng đều mặc áo giáp vải, rất nhiều người còn mang theo thương, nếu ta đoán không nhầm, chúng hẳn là tàn binh chạy ra từ cuộc bạo loạn ở Dung Dương."
Ngọc Trúc lo lắng nói: "Vậy càng không thể mạo hiểm! ŧıểυ thư!" Nàng hiểu Ngôn Thanh Li, biết nàng không nỡ bỏ mặc những nữ tử kia, nhưng cũng không thể đi chịu chết.
Ngôn Thanh Li suy nghĩ một chút, ghé tai Ngọc Trúc nói nhỏ...
Bọn cướp đang định làm nhục Vu thị và những người khác, đột nhiên một mũi tên từ trong rừng bắn ra trúng vào mông tên cướp đang lột quần áo ŧıểυ nam hài.
"Tiên sư nhà ngươi!"
Bị tập kích, đám tàn binh lập tức cảnh giác, nhưng trong rừng rậm âm u không biết có mai phục hay không, một tên ŧıểυ đầu lĩnh mặt sẹo quan sát hồi lâu rồi quát: "Không dám lộ diện, chắc chắn người không nhiều, mau đuổi theo cho ta!"
Ngôn Thanh Li lập tức chạy về phía rừng sâu.
Lũ cướp gần như đều đuổi theo Ngôn Thanh Li, chỉ để lại hai tên bị thương trói và canh giữ đám nữ nhân.
Nấp trong bụi cỏ, Ngọc Trúc thấy vậy liền cầm cung tên vừa nhặt được bắn về phía hai tên thương binh.
Nàng lấy chồng thợ săn sáu năm, chẳng biết gì khác, chỉ có bắn cung là tạm được, nhưng chưa từng bắn người sống, tay run run chỉ bắn trúng đùi một tên, may mà tên đó đã trúng tên ở mông, giờ càng không thể động đậy, ngã xuống đất rêи ɾỉ. Nàng vội bắn tên còn lại, may mắn trúng chỗ hiểm.
Ngọc Trúc loạng choạng chạy ra khỏi rừng cởi trói cho đám nữ nhân. Đám người thấy có người cứu liền khóc nức nở, Ngọc Trúc vội bảo họ im lặng.
Vu thị nhận ra nàng là tỳ nữ của Ngôn Thanh Li, lo lắng hỏi: "Cố cô nương đâu? Sao không đi cùng ngươi?"
"ŧıểυ thư dẫn đám người đó đi rồi, chúng ta mau rời khỏi đây." Ngọc Trúc lòng như lửa đốt, tay cởi dây thừng cũng run lên.
Vừa rồi Ngôn Thanh Li quả quyết nói với nàng, Tứ điện hạ đã phái người âm thầm bảo vệ, khi nguy cấp sẽ ra tay cứu giúp, nàng sẽ không gặp nguy hiểm.
Nhưng giờ Ngọc Trúc lại sợ Ngôn Thanh Li lừa nàng, chỉ muốn mau chóng đưa đám người này đến nơi an toàn rồi quay lại tìm Ngôn Thanh Li.
Một tên thương binh chưa chết hẳn, giãy giụa nói: "… Đừng hòng đi! Đứng lại hết cho ta!"
Vu thị quay đầu lại, nhận ra kẻ định làm nhục mình liền chạy lại đạp hắn mấy cái, rồi rút mũi tên trên người hắn ra đâm loạn xạ như người điên, đâm cho tên cướp thành cái sàng, cuối cùng bị Ngọc Trúc và mấy tỳ nữ kéo đi.
…
Về phía Ngôn Thanh Li, đám cướp đuổi theo sợ có mai phục nên chia làm nhiều đường, một trong số đó đã phát hiện ra nàng.
Thân thủ nàng nhanh nhẹn, lại nhờ rừng rậm tối tăm, vừa chạy vừa ẩn nấp, còn tìm cơ hội dùng độc phấn hạ độc hai tên, nhưng độc mang theo người có hạn, bản thân Ngôn ŧıểυ thư lại yếu ớt, nàng nhanh chóng kiệt sức, bị tên mặt sẹo còn lại đuổi kịp.
"Tiện nhân! Xem ngươi chạy đi đâu!"
"Ư…" Tên mặt sẹo túm lấy vạt áo Ngôn Thanh Li, nàng ngã xuống đất.
Hắn bổ nhào lên người Ngôn Thanh Li, vừa nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của nàng thì sững sờ, Ngôn Thanh Li lập tức dùng đầu gối húc mạnh vào hạ bộ hắn. Tên mặt sẹo nghe thấy tiếng xương vỡ vụn, đau đớn đến mức mặt mũi méo xệch, hắn giơ tay tát nàng một cái.
Cách đó không xa, hắc y hộ vệ Tống Ích ẩn mình trên cây vẫn luôn quan sát tình hình của Ngôn Thanh Li.