Thương đội một đường đi theo đường chính, suốt hơn nửa tháng, ngày đi đêm nghỉ tại dịch trạm hoặc trong thành, trừ việc đi qua vài thành trì bị hạn hán, gặp phải một số lưu dân xin ăn thì mọi chuyện đều thuận lợi.
Nhưng hôm nay hình như gặp chút rắc rối.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Ngôn Thanh Li vén rèm xe hỏi phu xe.
Phu xe còn chưa kịp trả lời, tiêu sư phía trước đã thúc ngựa chạy đến, "Cố ŧıểυ thư, ngươi chuẩn bị một chút, hôm nay chúng ta nghỉ lại bên ngoài."
Tuy Ngôn Thanh Li được đón về phủ từ năm mười tuổi, nhưng Cố lão gia vẫn luôn áy náy về chuyện bỏ nữ nhi của mình nên vẫn để Ngôn Thanh Li dùng họ mẹ khi ra ngoài.
Ngôn Thanh Li ngẩn người: "Vì sao không vào thành?"
Bọn họ đã đến ngoại thành Lan Thương, gần đó cũng không có dịch trạm, lẽ ra hôm nay phải nghỉ lại trong thành.
"Còn không phải vì mấy hôm trước Dung Dương thành xảy ra bạo loạn, chết không ít người, lại còn bùng phát dịch bệnh, huyện lệnh Lan Thương sợ lưu dân mang dịch bệnh vào thành nên đóng cửa thành, dù có giấy thông hành cũng không cho vào, chúng ta đành phải tiếp tục đi, đến đâu thì đến."
Tiêu sư lau mồ hôi trên trán, sau khi rời khỏi Việt Châu, càng đi về phía nam thì trời càng nóng, mấy tiêu sư bọn họ không giống khách nhân có thể ngồi trong xe ngựa, mấy người đã bị say nắng, may mà có Cố ŧıểυ thư ra tay chữa trị nên hành trình cũng không bị trì hoãn quá nhiều.
Mấy tiêu sư này trước đây cũng từng nghe qua vài lời đồn đại không hay về mẫu thân Ngôn Thanh Li, có chút khinh thường việc Ngôn Thanh Li hành nghề đại phu, nhưng sau một đoạn đường, bọn họ đã thay đổi suy nghĩ, có chuyện gì cũng đến báo cho nàng một tiếng.
Ngọc Trúc đỡ Ngôn Thanh Li xuống xe ngựa, quả nhiên thấy trước cổng thành Lan Thương có rất nhiều xe ngựa, nhưng nhiều hơn vẫn là những lưu dân ốm yếu.
"Trời đã tối, tiếp tục đi chắc chắn không đến được thành tiếp theo, chi bằng nghỉ lại ở ngoại thành Lan Thương một đêm."
Tiêu sư không đồng ý, thầm nghĩ Cố ŧıểυ thư dù sao cũng là nữ lưu, kiến thức nông cạn. Hắn thấy ngoại thành Lan Thương có quá nhiều lưu dân, thương đội mang theo lương thực rất dễ bị cướp bóc, nếu có người nhiễm dịch bệnh thì càng phiền phức.
Ngôn Thanh Li vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Lưu dân tuy đông nhưng chỉ là những người tay không tấc sắt, hơn nữa những người bệnh đó đều đang rất yếu, bọn họ có nhiều tiêu sư như vậy, có gì phải sợ? Cùng lắm chỉ bị họ ăn trộm một ít lương thực.
Quan trọng là đóng trại gần thành Lan Thương, ngẩng đầu là thấy binh lính canh giữ trên tường thành, bọn cướp chắc chắn không dám đến dưới mí mắt quan binh mà làm càn, nhưng nếu đi xa thì khó nói trước được.
Nhưng thương đội này không phải do Ngôn Thanh Li quyết định, chủ nhân thương đội và tổng tiêu đầu đều cho rằng nên tiếp tục lên đường, Ngôn Thanh Li cũng không nói gì thêm.
Khi trời hoàn toàn tối đen, bọn họ đã đến một nơi hoang vắng.
"Ngọc Trúc, cố gắng một chút, tối nay đừng ngủ." Ngôn Thanh Li nhìn rừng núi hoang vu bên ngoài xe ngựa, trong lòng luôn cảm thấy bất an.
Ngọc Trúc gật đầu, lấy ra một cái bánh và một bầu nước, "ŧıểυ thư, hôm nay tạm ăn chút gì lót dạ." Thức ăn mà Ninh Thiên Lân chuẩn bị đã hết, đây là đồ mua ở dịch trạm hôm qua.
"Cố tỷ tỷ."
Bên ngoài xe ngựa vang lên giọng nói trẻ con, Ngôn Thanh Li vén rèm lên, thấy nhi tử của chủ nhân thương đội đang bưng hai bát canh nóng đứng ở dưới, nhìn thấy nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười ngại ngùng, "Di nương bảo ta mang canh gà ác hầm thuốc bắc đến cho tỷ."
Chuyến này chủ nhân thương đội mang theo ái thiếp, Ngôn Thanh Li nhìn về phía trước, mọi người trong thương đội đã đặt một cái nồi sắt trên đất, trong nồi đang bốc khói nghi ngút, chắc là đang nấu canh.