Phong Hoa Tuế Nguyệt (NP)

Chương 17:

Trước Sau

break

Ninh Thiên Lân buông tay, Quách Nhị lập tức nằm vật ra đất ôm cổ ho sặc sụa.

Cát Phúc dùng khăn nhặt chiếc yếm lên đưa cho Ninh Thiên Lân: “Công tử.”

Ninh Thiên Lân cầm chiếc yếm màu xanh khói trên tay, vẫn còn lưu lại mùi hương quen thuộc, đúng là y phục của Ngôn Thanh Ly, hắn mới thấy nàng mặc đêm qua, còn tự tay cởi dây yếm, sáng nay lại tự tay mặc vào cho nàng.

Ninh Thiên Lân lấy ra đá lửa đốt chiếc yếm, trong mắt tuy có ánh lửa nhưng lại lạnh lẽo vô cùng: “Chặt tay chân, ném ra ngoài thành cho chó ăn.”

Quách Đại hồn vía lên mây, định xin tha thì đã bị một ám vệ bịt miệng.

Cát Phúc đẩy Ninh Thiên Lân ra khỏi con hẻm nhỏ, ánh nắng ấm áp chiếu lên người hắn, lại là một vị công tử nho nhã ôn nhu.

“Dọn dẹp sạch sẽ, đừng để A Ly phiền lòng.”

Ninh Triều thuở sơ lập quả thực hưng thịnh vô cùng.

Không nói đâu xa, chỉ kể từ ba đời trước Xương Huệ Đế trở về trước, các đời đế vương đều lo nghĩ cho bá tánh thiên hạ, mưu cầu phúc lợi cho muôn dân.

Nhưng đến đời Xương Huệ Đế, vận nước bắt đầu xuống dốc không phanh, có lẽ do cơ nghiệp tổ tiên để lại quá thịnh, Xương Huệ Đế hoang dâm vô độ chìm đắm hưởng lạc, tuy niên hiệu là “Xương Huệ”, nhưng chưa từng làm một việc gì vì dân trừ họa.

Tiên đế băng hà sớm, Xương Huệ Đế hai mươi tuổi lên ngôi, nay tại vị đã ba mươi năm, Ninh Triều chiến sự liên miên, lại thêm thiên tai không dứt, bá tánh lầm than, vậy mà Xương Huệ Đế vẫn hà khắc sưu cao thuế nặng, ép dân phu xây dựng chùa chiền, hành cung xa hoa khắp nơi.

Dân chúng oán thán khắp chốn, ấy vậy mà Xương Huệ Đế vẫn tổ chức yến tiệc linh đình mừng thọ hàng năm. Năm nay lại càng long trọng, là đại thọ năm mươi tuổi của hắn, các phiên vương, tướng lĩnh dù ở nơi đâu cũng phải về Thịnh Kinh triều bái.

Ngôn Thanh Ly cũng định nhân dịp này vào kinh, nhưng nàng không thể đi cùng Ninh Thiên Lân.

Bởi vì trong mắt người đời, nàng chỉ là một thứ nữ nhà sa sút chưa từng rời khỏi Việt Châu, cho dù Ninh Thiên Lân sáu năm nay vẫn ở Việt Châu, nhưng thân phận được giấu kín, bá tánh Việt Châu nào biết trong thành còn có một vị hoàng tử, nên hai người họ "không có cơ hội" quen biết, huống hồ còn chẳng hề liên quan, nếu nàng muốn vào kinh chỉ có thể tự mình lên đường hoặc đi cùng đoàn thương nhân.

“ŧıểυ thư, người cho lão thân quá nhiều bạc, lão thân…”

“Lưu bà bà.” Ngôn Thanh Ly đưa thêm một tờ khế ước bán thân cho bà lão, mỉm cười chân thành, “Bà cứ nhận lấy, đây là những gì bà đáng được hưởng.”

Lần này vào kinh, nàng không định quay lại Việt Châu nữa.

Kẻ thù của nàng đều ở Thịnh Kinh, dù thế nào nàng cũng phải ở lại đó nên đã cho phép những người hầu còn lại của Cố phủ được tự do.

Đáng lẽ nên giữ lại một nha hoàn bên cạnh mới phù hợp thân phận khuê tú của Ngôn ŧıểυ thư, tiếc là bên cạnh nàng không có người tin cậy, cũng không muốn dùng người của Ninh Thiên Lân nên đành thôi vậy.

Trong số những người hầu của Ngôn ŧıểυ thư chỉ có Lưu bà bà là tận tâm hầu hạ, nàng cho bà đủ bạc để sống nửa đời còn lại, lại mua cho bà một căn nhà nhỏ. Nay nàng dùng thân phận Ngôn ŧıểυ thư, nên thay nàng trả ơn nghĩa chủ tớ này.

Lưu bà bà cảm kích vô cùng, nước mắt lưng tròng: “Vậy để lão bà tử nấu cho ŧıểυ thư một bữa cơm nữa, ŧıểυ thư đường xa vào Thịnh Kinh, nhất định phải bảo trọng!”

Ăn cơm xong với Lưu bà bà, Ngôn Thanh Ly tiễn bà ra ngoài, sau đó một mình đến từ đường Cố gia.

Trong từ đường thờ phụng tổ tiên Cố gia, cả năm nay nàng chưa từng bước vào đây, nhưng ngày mai phải rời đi, trước khi đi cũng nên thắp nén nhang, dù sao nàng cũng đang mượn thân xác của Ngôn ŧıểυ thư.

Ngôn Thanh Ly lần lượt dập đầu trước bài vị tổ tiên Cố gia, ông bà ngoại và mẫu thân của Ngôn ŧıểυ thư, sau đó lấy từ trong tay áo ra một bài vị không tên đặt ở tầng dưới cùng bàn thờ.

Nàng thắp hương cho bài vị không tên.

“Ngôn ŧıểυ thư, ta sắp dùng thân phận của ngươi để nhận tổ quy tông, ngươi yên tâm, món nợ cha ngươi thiếu Cố phu nhân, ta sẽ thay ngươi đòi lại, những “người nhà” ở Thịnh Kinh nếu đối xử tệ với ngươi, ta cũng sẽ thay ngươi trả lại.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc