Ba tháng cuối xuân, băng tuyết tan chảy, khắp nơi sinh sôi bừng bừng, cảnh xuân về tràn đầy sức sống. Phủ Binh Bộ Thượng thư cũng tràn ngập không khí hân hoan, hành lang treo đầy lụa đỏ, người người bận rộn.
Nhưng giữa khung cảnh vui mừng này có một khuê phòng lại vắng vẻ lạ thường, như bị lãng quên, giữa ban ngày ban mặt vẫn tỏa ra vẻ âm u kỳ quái.
Cánh cửa "kẽo kẹt" một tiếng bị gió thổi mở hé ra, gia đinh Vương Thắng canh giữ ở cửa nhìn ra sau, không khỏi rùng mình.
Vốn dĩ người trông coi nơi này là bà tử bên cạnh đại ŧıểυ thư, nhưng hôm nay đại ŧıểυ thư xuất giá, bà tử có việc bận nên gọi hắn đến thay. Hắn tò mò hỏi bà tử người bị nhốt trong phòng là ai, nhưng bà tử chỉ nói "Muốn sống thì đừng nhiều chuyện."
Nhà giàu quyền quý luôn có những bí mật không thể tiết lộ, Vương Thắng biết điều gì nên xem, điều gì không nên xem, điều gì nên nghe, điều gì không nên nghe.
Nhưng hắn còn trẻ, bà tử càng nói vậy, hắn càng tò mò. Thấy cửa hé mở, hắn định nhìn trộm vào trong, nhưng đúng lúc này, bà tử cùng mấy hạ nhân quay lại, Vương Thắng vội vàng trở về vị trí.
"Lui xuống đi, không cần ngươi ở đây nữa." Bà tử nói một câu rồi dẫn người vào phòng.
Vương Thắng ra khỏi cửa, lặng lẽ nấp sau bức tường, không lâu sau liền thấy bà tử cùng đám người khiêng một cái lồng sắt ra.
Lồng sắt được phủ kín vải đen, một cơn gió thổi qua, tấm vải bị hất lên một góc, Vương Thắng nhìn thấy người trong lồng, kinh hãi trừng lớn mắt.
Trong lồng giam giữ một nữ tử.
Nàng trần truồng cuộn tròn trong lồng, trên da thịt chi chít những vết bỏng đỏ sẫm, loang lổ như vỏ cây khô, lồng sắt lắc lư khiến những vết bỏng vỡ ra, chảy ra dịch mủ hôi thối.
So với thân thể, khuôn mặt nàng càng kinh khủng hơn, vết thương chồng chất, rõ ràng là do binh khí sắc bén gây ra, hơn nữa những vết thương này dường như chưa từng được chữa trị tử tế, có chỗ thịt lòi ra ngoài, trông vô cùng ghê rợn.
Chỗ duy nhất lành lặn trên người nữ tử này có lẽ là nửa cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài lồng sắt, nhưng cánh tay ấy lại mềm nhũn như bông, không có chút sức lực nào.
Vương Thắng sợ đến mức chân tay bủn rủn, nữ nhân trong lồng cũng đang nhìn hắn, đôi mắt đen láy không chớp, lạnh lẽo như băng.
Hắn vội vàng lùi lại, nhìn lụa đỏ treo trên hành lang, chẳng còn cảm nhận được chút không khí vui mừng nào, chỉ thấy tòa nhà nguy nga này tràn ngập sự ghê rợn.
…
Lồng sắt bị ném mạnh xuống đất, hai hạ nhân thô bạo lôi người bên trong ra.
"ŧıểυ thư, người đã mang đến." Bà tử đuổi hai hạ nhân ra ngoài, cung kính đứng canh giữ ở cửa.
Sở Thanh co rúm người, cố nén đau đớn mở mắt ra, một đôi giày thêu đỏ đính chỉ vàng dừng lại trước mặt nàng.
Nàng gắng gượng ngẩng đầu lên, chủ nhân đôi giày thêu là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, dung mạo như tiên, nàng ta khoác trên mình bộ hỷ phục phượng quan, kiều diễm như một đóa mẫu đơn cao quý.
Sở Thanh trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt.
"Thanh Nhi muội muội, ngươi xem hôm nay ta có đẹp không?" Tô Ngưng Sương mỉm cười dịu dàng, bộ hỷ phục đỏ càng tôn lên dung nhan khuynh thành của nàng ta, "Ngươi nói xem, Tử Dương có thích bộ hỷ phục này của ta không?"
Nghe thấy cái tên này, trong mắt Sở Thanh tràn ngập hận thù lại không kìm được dâng lên một tầng đau đớn.
Nam nhân từng nói với nàng: Thanh Thanh, Tử Dương ca ca của muội nhất định sẽ tam môi lục sính, kiệu tám người rước muội về làm thê, hôm nay lại cưới người khác.
Người này không ai khác chính là người trước mắt, tỷ muội tốt ngày xưa của nàng, cũng là kẻ đã hại Sở gia nàng cửa nát nhà tan.
Nghĩ đến phụ mẫu, nghĩ đến 67 mạng người trong Sở gia, Sở Thanh muốn liều mạng với Tô Ngưng Sương, nhưng tứ chi nàng đã bị phế, lực bất tòng tâm, chỉ có thể nghiến răng ken két.
Cha nàng, Sở Đạo Nhân, là ngự y trong cung, hai tháng trước bị vu oan thông dâm với Thịnh quý phi, âm mưu hạ độc Thái tử, bị Hoàng thượng tru di cửu tộc.
Đương nhiên tất cả đều là bị hãm hại, kẻ chủ mưu chính là Tô gia, phủ Binh bộ Thượng thư.