Việc này thực sự đã làm Lôi ca tức giận nổi trận lôi đình, gân xanh trên trán gồ lên đáng sợ.
Em gái hiểu rõ tại sao mọi việc lại như thế này, bất đắc dĩ nói, “Lôi ca, anh cũng biết tình huống của công ty chúng ta, nên thôi bỏ qua đi, em giúp anh chuẩn bị hồ sơ xin việc mới?”
Lôi ca từ chối ý tốt của cô, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đệt! Con mẹ nó anh không tin không ai trị nổi thằng khốn đó!”
Vì thế Lôi ca bắt đầu kế hoạch báo thù.
Hắn biết cái tên Ninh tổng cặn bã kia chắc chắn sẽ đi mát xa, để những cô gái xinh đẹp xoa đầu bóp vai cho cậu ta, cho nên hắn đứng chờ ở ngoài cửa, đến hơn 10 giờ tối, Ninh tổng mới mặc âu phục phẳng phiu bước ra, mặt người dạ chó*, chuẩn bị đi tới chiếc Ferrari của mình.
(Câu gốc là “人模狗样” – “Nhân mô cẩu dạng”: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.)
Lúc này, Lôi ca vọt ra, đánh lén tên cặn bã này từ đằng sau, dùng khăn đã được tẩm thuốc mê bịt mũi Ninh tổng lại, Ninh tổng chỉ kịp giãy giụa được mấy cái, sau đó hôn mê bất tỉnh ngay lập tức.
Chờ ba tiếng sau, ở tầng cao nhất của một nơi bị bỏ hoang, diễn ra cảnh tượng thủ phạm hối hận vì đã nhất thời bốc đồng mà bắt cóc người còn nạn nhân thì luôn miệng chửi kẻ bắt cóc mình.
“Anh có thể làm gì tôi nào? Hửm? Cái tên nghèo kiết xác như anh định giết tôi hả, hay là đánh tôi? Tôi nói cho anh biết, việc hôm nay anh làm đã là vi phạm hình sự, là ngồi tù đó biết chưa! Biết tôi có thể cho anh đi tù mấy năm không? Ha ha, đầu óc không có, nhưng gan chó lại không nhỏ nhỉ?!”
Lôi ca mới đầu khí thế hùng hổ, nhưng sau khi tỉnh táo lại, cũng đã biết bản thân gây hoạ lớn, thống khổ ngồi thụp xuống đất vò đầu bứt tóc.
Ninh tổng thấy hắn biết sợ, thì càng cảm thấy thoả mãn, híp mắt nhìn hắn nói, “Biết thức thời thì nhanh thả tôi ra, thả xong tự đi đến đồn cảnh sát mà tự thú, may ra giảm được mấy năm tù.”
Lúc này mặt mũi Lôi ca trắng bệch, ngẩng đầu nhìn Ninh tổng nói, “Ninh tổng, nếu ngài quân tử không chấp kẻ ŧıểυ nhân, thì việc ngày hôm nay coi như chưa phát sinh! Tôi sẽ lấy công chuộc tội, làm tài xế cho ngài!”
Ninh tổng phì cười, “Để anh làm tài xế? Không biết chừng anh đâm chết tôi lúc nào không hay! Ha ha, hôm nay coi như anh đen đủi, dám trêu chọc tôi, tôi cho anh hưởng đủ!”
Nội tâm Lôi ca lạnh run, chỉ có thể cầu xin tên cặn bã này, một người đàn ông cao hơn 1m9 cơ thể to lớn quỳ xuống, nhưng Ninh tổng vẫn không có chút thương xót nào, thậm chí còn vui sướиɠ khi thấy người gặp hoạ nói, cậu hai của tôi là cục trưởng Cục cảnh sát, anh chờ ăn cơm tù cả đời đi!
Nói xong cậu ta còn phủi bụi trên người, nghênh ngang mà đi.
Lôi ca thấy Ninh tổng sắp rời đi, sao có thể buông tha cho cậu ta, đột nhiên hắn ôm lấy Ninh tổng từ phía sau, Ninh tổng giật mình, nhưng vẫn lạnh lùng nói, “Anh còn dám chạm vào tôi à? Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám làm tôi bị thương, tôi cho anh chết không có chỗ chôn!”
Lôi ca cũng điên thật rồi, hắn nghĩ dù sao cũng phải ngồi tù, không bằng giải quyết luôn cái tên cặn bã này, coi như trừ hai cho dân!
Bị một người đàn ông cao to ôm lấy khiến Ninh tổng cảm thấy có gì đó không đúng, bắt đầu sợ hãi, “Anh, anh buông tôi ra! Anh muốn làm gì! Tôi cảnh cáo anh…… Anh đừng có mà làm càn!”