Hơi men xông lên đầu khiến Thu Thu chẳng nghe thấy tiếng di động kêu, cậu ngây ra nhìn Tần Sấm. May mà bây giờ có điện thoại, còn hơn là chút nữa hai người bắt đầu làm gì đó thì đột nhiên có người gọi.
"Ồ, là thầy Trần đấy hả?" Tần Sấm không say nhưng thấy hơi lâng lâng, nói rõ to vào điện thoại.
Trên màn hình là khuôn mặt phóng đại của Tần Sấm, vẻ nhiệt tình lo lắng trong mắt Trần Phi bỗng chốc tan sạch. Rõ ràng cậu ta biết là Tần Sấm có thể sẽ nghe điện, nhưng cậu ta vẫn thấy hụt hẫng khó tả.
"Thầy Trần, có chuyện gì không?" Tần Sấm vẫn còn nhớ được Thu Thu đang khỏa thân nên không muốn để cậu lọt vào ống kính. Ai ngờ Thu Thu lại dùng đôi mắt ướt sũng tò mò nhìn anh.
Tần Sấm nào chịu được cảnh này, anh đưa ngón tay tách môi Thu Thu ra, hai cánh môi mềm mịn dính ánh nước, Tần Sấm thích tới mức không muốn buông ra.
"Tôi... tối nay không thấy Thu Thu nhắn tin hỏi bài nên muốn gọi hỏi thăm một chút." Trần Phi điều chỉnh ngữ điệu, sợ Tần Sấm nghe ra gì đó.
Tần Sấm thần kinh thô, chỉ một lòng muốn giúp Thu Thu gạt thầy giáo, "Ầy, cậu xem tôi này.... Bắt em ấy uống bia nên giờ ngủ mất tiêu rồi."
Ngủ hay không thì Trần Phi không biết, cậu ta chưa gặp được Thu Thu nên không nỡ tắt video, lại không biết nên mở miệng thế nào.
Tần Sấm muốn nói chuyện nhanh rồi tắt máy, nhưng thầy ŧıểυ Trần cứ ấp úng muốn nói lại thôi. Anh chưa kịp nói gì thì đầu ngón tay tự dưng thấy đau đau.
Ngón tay anh sờ tới đầu lưỡi Thu Thu, nhẹ nhàng nhấn xuống. Thu Thu say rồi rồi nên chẳng phản kháng, cậu cầm cổ tay anh, miệng ngậm ngón tay vào rồi mυ"ŧ mạnh, nước miếng dọc theo ngón tay Tần Sấm rớt xuống.
"Ôi!" Hồn phách Tần Sấm như bị câu đi mất, thình lình hô to một tiếng.
Trần Phi sửng sốt, "Tần tiên sinh! Anh không sao chứ?" Thực ra cậu ta muốn hỏi Thu Thu có bị làm sao không.
Tần Sấm bật cười, "Không sao không sao, bé con cắn người, phát giận với tôi ấy mà. Thôi, chào thầy giáo Trần nhé."
Nhà Tần Sấm không nuôi thú cưng, không có trẻ nhỏ, trừ Thu Thu thì còn ai vào đây nữa. Hóa ra Thu Thu nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn, lúc giận lên cũng biết cắn người cơ đấy.
Cậu ta có cơ hội được nhìn thấy một Thu Thu như vậy không?
Ngay cả tư cách ở lại cũng chẳng có. Tắt điện thoại, Trần Phi suy sụp nằm lên giường. Ngay cả chính cậu ta cũng chẳng rõ vì sao mình lại nhớ thương Thu Thu như vậy.
Vừa gác máy, Tần Sấm chộp lấy hàm Thu Thu, ra vẻ hung dữ, "Biết cắn người cơ đấy, để anh xem cái răng nào đã cắn nào? Lấy kìm bẻ ra."
Thu Thu "ưm ưm" kêu rên, tay vẫn còn nắm chặt tay Tần Sấm. Má cậu căng lên, nước miếng không giữ lại được tràn ra khỏi khóe miệng.
Tần Sấm rất thích nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cậu, anh thấy người nóng lên, ôm chặt cậu vào lòng rồi cúi đầu xuống hôn.
Người trong lòng thở hổn hển vuốt ve mặt Tần Sấm, giọng mềm nhũn gọi: "Lão công..."
Chờ tới khi tỉnh lại, Thu Thu đã được Tần Sấm ôm từ phòng khách về phòng ngủ. Cậu không biết giờ là mấy giờ, ánh sáng không lọt qua khe rèm, có lẽ trời chưa sáng.
Sau lưng cậu, Tần Sấm đang im lặng ngủ, không có tiếng ngáy đinh tai nhức óc, chỉ có tiếng hít thở đều đều nặng nề.
Thu Thu muốn trở mình cũng không xong, Tần Sấm ôm cậu quá chặt. Bất đắc dĩ, Thu Thu không giãy giụa nữa.
Cậu lén xốc chăn lên, mặt đỏ bừng bừng. Thu Thu muốn nhìn xem có lưu lại dấu vết nào hay không, nhưng mà tối quá không thấy gì cả.
Tần Sấm rất đáng ghét, Thu Thu vừa nghĩ vừa bám vào cánh tay Tần Sấm. Cũng không biết làm sao, Tần Sấm đột nhiên vươn tay lên gãi má, thế là cả cánh tay đều bị Thu Thu ôm vào trong lòng.
Ôm cánh tay rắn chắc của anh, Thu Thu tức giận cắn một cái lên mặt Tần Sấm, Cậu không cắn mạnh, cũng không để lại dấu răng, rất nhanh đã buông ra rồi dùng tay xoa xoa vết cắn.
Tần Sấm da dày thịt béo chẳng phát hiện ra, vẫn tiếp tục ôm Thu Thu ngủ ngon lành.
Tới ngày Trần Phi đến dạy, những dấu hôn trên cổ, trên tay Thu Thu vẫn chưa tan hết, khiến cho người ta không thể không chú ý.
Chỉ cần thoáng tưởng tượng thôi cũng biết được buổi tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Trần Phi vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Hôm đó sao không thấy cậu nhắn tin?"
Đúng là hôm đó không nhắn thật. Trần Phi vừa nhắc tới, Thu Thu đã đỏ hồng cả mặt, lắp bắp không biết nên giải thích ra sao.
Dáng vẻ thẹn thùng này của cậu khiến Trần Phi rất buồn bực, cậu ta vẫn tiếp tục tự ngược, "Tần tiên sinh đối xử với cậu tốt không?"
Chưa từng có ai tán gẫu với cậu về Tần Sấm. Nói không muốn khoe là giả, Thu Thu rất muốn kể cho mọi người rằng Tần Sấm tốt như thế nào.
Cậu liên tục gật đầu, "Cực kỳ tốt." Tốt thế nào, cậu không rõ nữa. Nhưng tóm lại là chưa từng có ai thật lòng thật dạ đối tốt với cậu đến vậy.
Trần Phi sắp không cầm nổi cây bút trên tay nữa, Tần Sấm đối xử tốt với Thu Thu, vậy thì cậu ta cũng chẳng còn lý do gì mà quấy rầy người ta, cậu ta chẳng qua chỉ là một gia sư, Thu Thu học tốt thì dạy nhanh, học kém thì dạy lâu hơn một chút. Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Cậu ta vẫn còn cố hỏi: "Hai người quen nhau thế nào..." Là Tần Sấm mua cậu về sao? Nếu đúng là vậy thì ít nhất mình thắng về mặt đa͙σ đức, Trần Phi tự an ủi, Tần Sấm không tốt đến vậy.
Đương nhiên là không phải, Thu Thu nói là Tần Sấm cứu cậu. Cậu trốn trong rừng cây, lúc nhìn thấy Tần Sấm từ trên xe xuống thì cũng không phân rõ anh là người tốt hay xấu.
Nhưng Tần Sấm không phải người xấu, anh nguyện ý để một người bẩn thỉu như cậu lên xe, dẫn cậu tắm rửa rồi cho cậu ăn cơm.
Thu Thu càng nói càng thấy áy náy, cậu thở dài phiền muộn. Trần Phi cũng không lên tiếng, hai người đều im lặng chìm trong tâm sự riêng.
Trần Phi vẫn muốn giãy giụa nốt, "Vì sao lại muốn học tiếng Trung gấp như thế?" Không đợi được đến ngày rời khỏi Tần Sấm sao?
Trần Phi cảm thấy mình hỏi thật dư thừa, rõ ràng cậu ta đã biết đáp án nhưng lại nhất quyết muốn nghe chính miệng Thu Thu trả lời, chặt đứt ý nghĩ cuối cùng còn sót lại.
"Muốn nhanh được nói chuyện với anh ấy." Thu Thu ngượng ngùng vặn ngón tay, hai người lên giường còn phải dùng điện thoại, thực sự quá xấu hổ.
Liên tiếp những câu trả lời dồn dập khiến Trần Phi chưa kịp hồi hồn, đột nhiên có tiếng gõ cửa, Tần Sấm ló đầu vào, "Thầy Trần, hôm nay em gái tôi bảo tới nhà hai đứa nó ăn cơm, hay là hôm nay học tới đây thôi nhé."
Ngay cả người nhà Tần Sấm cũng đồng ý luôn rồi. Trần Phi cười gượng một tiếng rồi gật đầu.
Tần Sấm không hề phát hiện ra tâm trạng khổ sở của Trần Phi, còn hào phóng nói: "Đi cùng đi, để tý nữa tôi đưa thầy Trần về trường học."
Trần Phi vội từ chối. Cậu ta đột nhiên cảm thấy mình thật hèn hạ, ở nơi Tần Sấm không nhìn thấy, cậu ta lén lút mơ ước người thuộc về anh.