“Ưm, đừng, đừng…” Vân Ly chưa từng chịu sự trêu đùa thế này. Khoái cảm lạ lẫm lan khắp người, vừa khát khao vừa sợ hãi, giọng mang tiếng nức nở. Hắn hừ lạnh, lực ở trên tay tăng mạnh, đè ép điểm hồng trước ngực. “Ưm ưm!” Nàng đau đến nước mắt lưng tròng, lắc đầu vô ích. Hắn ngẩng lên nhìn nàng, rồi đưa tay vào miệng nàng, khuấy đảo khoang miệng, kéo ra một sợi chỉ bạc, chà xát lên môi của nàng.
Nàng xấu hổ quay mặt, nhưng thấy tay kia của hắn rời ngực, lần xuống dưới. Nàng hoảng hốt lắc đầu, cổ họng nghẹn ngào, khóe mắt đỏ hoe. Hắn thong dong rút tay khỏi miệng nàng, bất ngờ tách mạnh hai chân nàng, cúi đầu chăm chú nhìn nơi riêng tư.
“Đừng, đừng…” Nơi kín đáo bị hắn nhìn gần, ánh mắt như xuyên thấu nàng. Nàng xấu hổ đến rơi lệ, mắt mờ đi.
“Khóc gì chứ?” Hắn cười khẽ, tay đẩy hai mảnh thịt hồng, để lộ điểm nhỏ và khe thịt bên trong. Nơi ấy co rúm lại một cách vô ích dưới ánh nhìn của hắn. Hắn đưa ngón tay vừa ở miệng nàng vào, chậm rãi ra vào, rồi nhanh dần, móng tay cào nhẹ vách trong.
“Ưm…” Vân Ly vặn eo vô ích, bị hắn giữ chặt. Một luồng nhiệt dâng lên từ sâu trong nàng, rồi nghe hắn cười: “Mới thế đã ướt rồi.”
Nàng chẳng hiểu ý hắn là gì, nhưng cũng biết chẳng phải lời hay ý đẹp. “Ngươi là đồ khốn, thả ta ra!” Nàng thở hổn hển phản kháng.
Hắn chỉ nhướn mày, chẳng nói gì, rồi bất ngờ đâm thêm hai ngón tay vào.
“Á!” Nàng hét lên, chẳng kịp chuẩn bị. Hắn không cho nàng thích nghi, ba ngón tay ra vào nhanh chóng. Nàng rên rỉ, khoái cảm dâng cao. Chốc lát, tiếng nước dâm mỹ vang lên. “Đừng, đừng động nữa…” Nàng căng người, khóc lóc van xin, nhưng hắn càng mạnh tay. Đột nhiên, nàng thấy hạ thân nóng ran, như có gì chảy ra. Cơ thể căng thẳng bỗng mềm nhũn, bủn rủn.
Hắn giơ ngón tay ướt át trước mặt nàng, cười tà: “Còn chưa làm mà đã ra nhiều nước thế này, đúng là tiểu yêu tinh.”
Vân Ly tỉnh táo lại, mặt đỏ bừng xấu hổ và giận dữ, khóc lóc lắc đầu: “Không, không có. Á—!” Một vật nóng bỏng đâm vào nàng. Nàng còn trong trắng, dù vừa lên đỉnh, nơi ấy vẫn quá chật so với kích cỡ của hắn. Cơ thể như bị xé toạc, đau nhức lan ra, mắt nàng tối sầm. Hắn chẳng chờ nàng kịp thích ứng, đã bắt đầu đâm mạnh.
“Á! Nhẹ thôi, đau quá!” Nàng càng cầu xin hắn lại càng hưng phấn, mặc kệ lời xin tha của nàng mà hắn không ngừng rong ruổi chiếm lấy. Hắn nâng chân nàng lên eo, tay đỡ mông nàng, thúc mạnh như đóng cọc. Máu đỏ tươi chảy xuống đùi nàng, nhuộm đỏ cả dương vật của hắn.
“Đau, đau…” Vân Ly nghẹn ngào, nước mắt ướt gối. Hắn cúi xuống, hôn môi nàng lần nữa. Nàng chẳng còn sức phản kháng, mặc hắn cắn mút, lưỡi hắn liếm khắp miệng nàng, dịu dàng mà triền miên. Nhưng hạ thân vẫn mãnh liệt, như muốn phá nát nàng. Đôi mắt hạnh nhân đen nhánh long lanh của nàng đối diện với đôi mắt xanh thẳm đẹp đẽ mà yêu dị của hắn. Trong đôi mắt sâu thẳm như hồ nước không đáy của hắn, nàng nhìn thấy hình ảnh sợ hãi của chính mình, lập tức cảm nhận một ảo giác như thể linh hồn sắp bị hút đi.
Không lâu sau, Vân Ly không chịu nổi đau đớn, ngất đi. Trong cơn mơ hồ, ý thức như chìm trong bóng tối, thân thể nàng giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi nổi giữa biển cả rộng lớn. Mặt biển gào thét, sóng gió dữ dội, chiếc thuyền nhỏ lắc lư, suýt chút nữa bị lật. Nàng biết, người nam nhân tàn nhẫn kia vẫn không tha cho nàng, tiếp tục tàn phá trên cơ thể nàng.
Không biết qua bao lâu, Vân Ly từ từ tỉnh lại, nhìn lên, bầu trời đã sáng, những đám mây trắng trôi nổi, hóa ra đã là sáng sớm. Còn người nam nhân đã cường bạo nàng đêm qua, giờ đây đã không còn bóng dáng. Nếu không phải thân thể vẫn đau nhức từng mảnh và trong căn phòng vẫn còn vương lại hơi thở dâm mỹ không thể xóa bỏ, nàng chắc chắn sẽ nghĩ rằng đêm qua chỉ là một cơn ác mộng.
“Công chúa, đến giờ xuất phát rồi.” Cửa phòng bất ngờ bị đẩy mạnh, khiến tất cả những người bước vào sững sờ như tượng khi nhìn rõ cảnh tượng trong phòng. Vân Ly ngồi trên giường, đôi mắt thất thần mở to. Dù nàng quấn chăn quanh người, hơn nửa ngực lộ ra vẫn đầy những vết xanh tím. Nếp nhăn trên ga giường cùng mùi đặc trưng thoảng trong không khí khiến người tinh ý lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
“Chuyện gì thế này? Quý quốc định gả một nữ nhân dâm loạn cho hoàng tử chúng ta sao?” Sứ giả địch quốc mặt tối sầm, sát khí bừng bừng nhìn ma ma dạy dỗ công chúa. Ma ma sợ hãi đến mức chẳng kịp đáp lời hắn, vội xoay người, nhanh như chớp chạy đi bẩm báo Hoàng Thượng.
Nửa khắc sau, hoàng đế mặt mày tím tái vì giận chạy đến, vừa an ủi đoàn sứ giả rằng sẽ điều tra kỹ việc này, vừa sai người đưa họ đi nghỉ ngơi trước. Sau đó, ông bước tới trước mặt Vân Ly, giáng mạnh một cái tát vào mặt nàng. “Trẫm sớm nên biết ngươi chẳng bao giờ ngoan ngoãn nghe lời. Hóa ra ngươi đã tính toán thông dâm làm chuyện xấu, làm mất hết thể diện hoàng thất!”