Nắm tay lại thành quyền, ta vận sức chờ phát động.
Bây giờ chỉ xem thử đám người ngoài cửa có dám xông vào hay không. Nếu bọn họ tiến vào ta lập tức sử dụng độc, chết bao nhiêu hay bấy nhiêu, nhưng bên ngoài quả thực rất nhiều người, xác suất thành công chỉ có hơn phân nửa. Nếu bọn họ không xông vào, vậy thì dễ rồi, chỉ cần chờ qua một khắc đồng hồ để tiểu Cửu khôi phục công lực, như vậy hy vọng chiến thắng của chúng ta sẽ lớn hơn rất nhiều.
Sự việc ban sáng đã khiến cho ta cùng tiểu Cửu không dám khinh địch nữa, ta nhìn nàng, nàng cũng nhìn ta, yên lặng gật đầu.
Thời gian cứ chậm chập trôi qua, đáy lòng ta lại càng có chút vui mừng, bởi vì khoảng cách từ lúc ta hạ độc vào rượu đến giờ đã qua gần hai mươi phút. Loại độc này nửa giờ sẽ phát tác một lần, lập tức đám thủ hạ dưới kia sẽ phải chịu thống khổ trong một thời gian ngắn. Cũng vừa hay, đám người đó vẫn chậm chạp không chịu tiến vào, có lẽ là đang lo lắng chúng ta sẽ giở trò.
Ta quay đầu nói với tiểu Cửu: “Qua một lát, chất độc trong người nàng sẽ được giải, đám người bên ngoài cũng sắp bị độc phát rồi, đến lúc đó hai chúng ta sẽ lao ra diệt sạch.”
“Ngươi hạ độc khi nào?”
“Mới lúc nãy.” Ta nói. “Dùng loại độc nhất, bằng không cơn giận này ta thật sự nuốt không trôi.”
Tiểu Cửu cười: “Ngươi giận cái gì?”
“Bọn chúng muốn cướp phu nhân của ta, tất nhiên ta phải tức giận.”
Tiểu Cửu lắc đầu, xoay người ngồi trên ghế.
“Bọn họ vốn là người xấu, muốn trách thì trách chúng ta quá khinh địch, nếu chúng ta cẩn thận một chút thì làm sao cho bọn chúng cơ hội bắt được.”
Ta không thể phủ nhận những lời tiểu Cửu nói rất có đạo lý
Sau đó hai chúng ta cũng không nói thêm gì nữa, gắt gao nhìn cánh cửa, đề phòng đám người bên ngoài đánh lén.
Lập tức, những bóng người ngoài cửa chớp động, ánh sáng từ những bó đuốc cũng ngày càng hướng đến gần, trong lòng ta thầm nghĩ không ổn, theo bản năng liền đề phòng chuẩn bị xuất chiêu. Nhưng ai biết, đám người ngoài cửa lại không tiến vào, chỉ ở ngoài cửa dừng mấy giây rồi lai lui trở về. Ta có chút khó hiểu, ánh mắt lại đột nhiên thấy chỗ khe cửa có khói bay vào.
“Bọn chúng phóng hỏa.” Tiểu Cửu nói.
Ta gật đầu, trong lòng âm thầm tính thời gian, nếu bây giờ lao ra e rằng vẫn còn sớm, nếu chúng ta đi ra, bọn họ nhất định sẽ lập tức tấn công, phỏng chừng phần thắng của chúng ta sẽ không lớn. Thế nhưng nếu như không ra, chỉ e chúng ta sẽ trở thành thịt nướng.
“Ra ngoài thôi.” Ta nói, sau đó từ trên người lấy ra vài loại độc.
“Ta còn thừa lại bao nhiêu đây, chỉ cần chống đỡ thêm một chút thời gian nữa là được rồi.”
Tiểu Cửu gật đầu. Giờ chỉ còn cách này.
Thời điểm ôm lấy tiểu Cửu, hai chúng ta bốn mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ cười cười. Có công chúa phò mã nào lại trải qua chuyện cẩu huyết như thế này không? Hắc, đây cũng coi như hai chúng ta hoạn nạn thấy chân tình, cảm tình lại từng bước thăng hoa.
“Đi thôi.” Tay trái ta ôm chặt tiểu Cửu, tiểu Cửu ôm Cải Trắng, một màn lãng mạn như vậy ai lại ngờ sẽ xảy ra dưới tình huống này chứ.
Tiểu Cửu gật đầu, nở nụ cười như cỗ vũ, ta cũng mỉm cười nhìn nàng, sau đó hít sâu một hơi, lập tức mở chốt xông ra, tay phải che lấy thân mình tiểu Cửu, một bước lấy đà nhảy ra. Văn viết dài dòng, kỳ thật một loạt những động tác này cơ hồ diễn ra trong thoáng chốc. Lúc đó ta nhắm chặt hai mắt, chỉ cảm thấy xung quanh người đột nhiên nóng lên, ngay sau đó liền lập tức rơi xuống đất.
Khi mở mắt ra, trước mặt ta đứng gần năm mươi mấy người. Thấy thế tay phải ta liền vận sức chờ phát động, chỉ cần có một tên dám bước đến ta lập tức sẽ để cho hắn chết mà không biết mình đã chết như thế nào.
Nhưng mà ngoài dự liệu của ta, đám người ngoài cửa cũng không làm ra hành động gì.
“Ngươi cảm thấy ngươi có thể thoát được sao?” Tên nam nhân hôm nay đánh lén ta, lên tiếng.
Hắn ta còn muốn nói chuyện phiếm a, cái này còn không phải là quá hợp ý ta sao? Ta liền cười nói: “Vì sao chúng ta lại trốn không thoát chứ?”
Tên đó cười nhạo một tiếng: “Ngươi dựa vào cái gì trốn đây? Bằng năng lực của ngươi? Nơi này nhiều người như vậy, cho dù ngươi có mọc cánh cũng khó thoát. Ngoan ngoãn đầu hàng, ta sẽ cho ngươi chết thống khoái một chút.”
Trên mặt ta tràn đầy ý cười khinh thường, trong lòng lại thầm tính thời gian đã đến lúc liền nhỏ giọng nói với tiểu Cửu:
“Nàng vận khí thử xem.” Sau đó lại có lệ nói với nam tử kia một câu.
“Thật không?”
Nam tử kia hừ lạnh một tiếng.
“Thức thời thì hãy nhanh chóng đầu hàng, khỏi làm lãng phí thời gian của chúng ta!”
Lúc này tiểu Cửu hướng ta gật đầu.
Rất tốt!
Ta cười, đối với nam tử kia nói: “Ngươi lớn tiếng như vậy cũng không sợ cắn phải đầu lưỡi sao?” Dừng một chút, ta lại nói tiếp.
“Vả lại ta hỏi ngươi, ngươi đã biết thân phận của chúng ta?” Lời vừa nói xong, liền thấy sắc mặt tên chưởng môn đứng bên cạnh hắn cứng đờ.
Ta lại nói: “Ngươi đã biết mà còn làm ra chuyện như hôm nay, quả nhiên là không sợ chết.”
“Chúng ta giết ngươi rồi quăng xác ngoài đồng hoang thì ai biết được.” Tên chưởng môn đột nhiên lên tiếng.
“Đáng tiếc.” Ta lắc đầu. “Chúng ta dễ bị giết vậy sao?” Ánh mắt thoáng nhìn, ta lại nói: “Đến giờ rồi.”
Lời vừa dứt, đám lâu la liền bỗng dưng phát ra những âm thanh đau đớn, lúc đầu bọn họ chỉ nhỏ giọng rên khe khẽ, bất quá chỉ một lát sau, liền trở thành những tiếng kêu là tê tâm liệt phế.
Chưởng môn cùng quân sư đều cả kinh, tên quân sư lập tức ngồi xuống kiểm tra một tên lâu la, sau đó liền nói với chưởng môn: “Trúng độc.”
Chưởng môn khó tin liếc mắt nhìn ta một cái: “Ngươi có thể hạ độc?”
Ta không thèm để ý đến hắn, một lòng chỉ suy nghĩ chút nữa nên đánh như thế nào. Lúc này đám thủ hạ của hắn bảy tám phần đã bị trúng độc, chỉ còn gần hai ba phần, nhưng hai ba phần này cũng không ít hơn hai mươi người. Hơn nữa bọn chúng đã biết ta sử dụng độc, ít nhiều cũng sẽ đề phòng ta.
“Năm năm nhé?” Ta nói với tiểu Cửu.
“Ta bảy ngươi ba.”
Ta khó chịu đáp: “Xem thường ta à?”
“Vậy cứ lên đi xem ai giết nhiều hơn.” Nói xong, tiểu Cửu liền dẫn đầu xông lên trước.
Đám người kia sớm đã có phòng bị, nhìn thấy tiểu Cửu phóng đến, tất cả đều nâng vũ khí chuẩn bị tiếp chiêu.
Ta cũng không cam lòng chịu thua liền đem Cải Trắng ném sang một bên, bám sát theo nàng xông lên. Mà Cải Trắng có lẽ cũng biết đang xảy ra chuyện cho nên nó vô cùng thông minh, chớp mắt liền chạy lui về sau.
Trong tay ta cất giấu một chút độc dược, bắt đầu nhảy đến chỗ quân sư cùng tên đó phân cao thấp.
Cái tên này, ban sáng vốn dĩ thắng không quang minh, một mực chỉ nhắm vào Cải Trắng, lợi dụng điểm yếu của người khác. Bây giờ không có Cải Trắng, ta muốn cùng hắn quang minh chính đại so tài.
Tất nhiên ta không việc quái gì phải sợ hắn, lúc sáng là do ta có chút khinh địch nên đã quên dùng độc, giờ xem thử ta có tha cho hắn không?!
Ta vừa tiếp chiêu vừa xem xét, chờ khi mấy tên xung quanh tụ tập thành một nhóm, tay trái lập tức vung lên, một đám bột trắng bay ra. Những tên có phản ứng nhanh chóng bịt mũi, tuy vậy vẫn có hơn phân nữa hít phải. Những tên còn lại hoảng sợ, vội vàng thối lui về sau.
Cái ta muốn chính là hiệu quả này.
Cứ như vậy qua hơn mười chiêu, đám lâu la cơ bản đều đã được giải quyết, chỉ còn lại tên quân sư. Mà tên quân sư lúc này cũng không khá hơn bao nhiêu, rất chật vật. Lúc hắn đánh với ta hô hấp vô cùng rối loạn, đến khi cùng ta rớt ra một khoảng cách mới tận dụng hít thở hai cái. Trong lòng ta cười thầm, hắn càng lui ta càng tiến tới.
Cuối cùng, tên quân sư này cũng bị ta bắt được kẽ hở, giết chết.
Giải quyết xong bên này, ta xoay lại tìm kiếm tiểu Cửu, nàng lúc này vẫn còn đang chiến đấu, có điều đám lâu la thì đã được nàng xử lý hết, giờ chỉ còn tên chưởng môn ứng chiến cùng nàng. Ta sợ tiểu Cửu bị bất lợi vì thế vội vàng chạy đến giúp nàng.
Tên chưởng môn thấy ta đến giúp vui, chân mày đều nhíu lại thành một đoàn, tiếp tục nhìn lại xung quanh, sắc mặt hắn còn khó coi hơn. Toàn bộ đám người bây giờ chỉ còn một mình hắn.
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Thật sự là coi thường các ngươi.”
Ta đáp: “Là hai chúng ta xem thường các ngươi, bằng không cũng sẽ không để các ngươi bày bố như vậy.”
Hắn cười ha ha, đột nhiên xuất chiêu đánh về phía hai chúng ta, ta cùng tiểu Cửu sớm đã có phòng bị cho nên đều tiến lên ngăn cản, nhưng không ngờ đây cũng chỉ là một chiêu giả, tên đó trong nháy mắt đã chớp thời cơ tung người dùng khinh công chạy trốn.
Ta vội vàng muốn đuổi theo, lại bị tiểu Cửu ngăn cản.
“Tại sao lại không đuổi theo a?” Ta gấp gáp hỏi.
Tiểu Cửu lắc đầu: “Khinh công của hắn rất cao, đuổi không kịp đâu. Hơn nữa nếu đuổi theo, vậy Cải Trắng phải tính sao đây.”
Một lời như làm bừng tỉnh người trong mộng, vừa rồi trong lúc đánh nhau Cải Trắng đã trốn đi chỗ khác, nhưng mà nó trốn ở đâu a? Ngọn núi này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cái này thì không biết đến tháng nào năm nào mới tìm được a?