Khóe miệng ta hơi khẽ động, muốn nói lại không nói được.
Không khí lúc này quả thật có chút vi diệu, ta không biết trong lòng Lão Cửu có cảm giác gì, nhưng ta lại nổi lên biến hóa nghiêng trời lệch đất. Ta không biết sự biến hóa này có ý nghĩa gì, cũng không biết vì sao ta lại có loại cảm giác vi diệu này, ta cái gì cũng không biết, ta chỉ biết là nếu về sau Lão Cửu đều có thể đối đãi ta giống như thế, như vậy ta vì nàng, dù có thụ thương chịu khổ thì có làm sao?
Một khi đã như vậy, ta còn quản cái gì Hoàng đế lão tử chứ? Hắn muốn chém muốn giết thì đó cũng là chuyện sau này, chuyện ngày mai chúng ta đều không thể biết được, chuyện sau này thì cứ để sau này tính.
Đến đây, ta xem như là ngầm đồng ý với hành vi của Lão Cửu.
“Nếu phải đi, ngươi có kế hoạch gì không? Chúng ta tổng không thể cứ như vậy mà đi.” Nói xong, ta cũng buông lỏng tay Lão Cửu, bằng tốc độ nhanh nhất mặc y phục vào.
Lão Cửu thấy ta hành động lưu loát, cũng bắt đầu chạy tới thu thập mọi thứ, nói: “Hôm nay muộn rồi, chúng ta cứ đi trước, đến một khách điếm khác trọ hai ngày, chờ phụ hoàng đi rồi chúng ta lại đi con đường khác đến phía Nam.”
“Hoàng Thượng sẽ không dừng ở nơi này tìm chúng ta chứ?” Ta nói: “Chuyện ngươi nghĩ đến thì phụ hoàng ngươi nhất định cũng có thể nghĩ đến, ngươi cũng đừng quá tự mãn.”
Lão Cửu thu thập xong liền đi đến bên người ta, bộ dáng như đang nhìn một tên ngốc. Nhìn ta một lúc lâu sau mới nói: “Phụ hoàng tất nhiên là biết, ta vốn cũng không tính giấu hắn cái gì, nhưng hắn là Hoàng Thượng, tất nhiên sẽ lấy đại cục làm trọng, hành trình đi Nam hạ đã sớm được an bài thỏa đáng, hắn nhất định sẽ không vì ta mà chậm trễ chính sự, cho nên ngươi có thể yên tâm, an tâm cùng ta cùng nhau đi Nam hạ.”
Đúng a Đúng a. Cái đầu ngốc này của ta. Nghĩ đến ta cũng rất kích động.
Sau đó, hai ta liền không nói một lời, đều bắt đầu tự thu thập. Chờ thu thập thỏa đáng, nàng đặt bút viết hai dòng ngắn ngủi để lại trên bàn, xem như nói rõ hành trình kế tiếp của chúng ta.
Đến khi làm xong hết thảy, đêm đã khuya.
Toàn bộ khách điếm yên lặng đến mức có thể nghe thấy được tiếng châm rơi, đôi ta bốn mắt nhìn nhau, trong lòng tự có đối sách. Nhảy cửa sổ. Lúc này cũng chỉ có thể như thế, may mắn nơi chúng ta đang ở là lầu hai, dùng khinh công nhảy xuống rất dễ dàng.
Sau đó đôi ta lại rón rén chạy đến chuồng ngựa, dắt một con ra. Bởi vì ta không biết cưỡi ngựa, mà lúc này lại yên tĩnh đến dọa người, cho nên vì để không đả thảo kinh xà, ta liền để cho Lão Cửu dắt ngựa, chúng ta đi bộ một đường tìm được một tửu lâu cách chỗ chúng ta rất xa để trọ lại.
Cả đêm hôm nay đôi ta cũng không ngủ được, trong lòng ít nhiều vẫn là có chút không an ổn, nhưng lần này ý kiến của chúng ta cũng thực thống nhất, lần đầu tiên thống nhất, chính là đánh chết cũng không trở về.
Cho nên thẳng đến khi mặt trời mọc, đôi ta mới không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại, sắc trời đã gần như tối muộn.
Hoàng Thượng lúc này đã đi chưa? Ta hỏi Lão Cửu, câu trả lời của nàng là đi rồi, nhưng mọi chuyện đều không phải là tuyệt đối, ai cũng thể đoán được lòng người, cho nên vì để bảo đảm an toàn, chúng ta vẫn tiếp tục lưu lại trong thành này một đêm, đợi đến ngày mai rồi hãy xuất phát.
Sau khi tỉnh dậy, hai chúng ta rửa mặt chải đầu dùng cơm xong, vừa lúc còn kịp buổi chợ tối.
Không cần phải nói, ta tất nhiên là muốn đi, Lão Cửu cũng không cần nói, nhất định là cùng ta đối nghịch. Ta rất buồn bực, trong đầu lại đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lần trước Lão Cửu cùng ta cùng nhau đi dạo. Vừa nghĩ đến, khóe miệng ta liền hiện lên nét cười nhàn nhạt.
Đúng rồi, Lão Cửu không phải sợ nhất là ta nhõng nhẽo, liều chết làm nũng sao?
Sự thật cũng quả thật là như thế, lúc đầu khi ta muốn đi dạo chợ một chút, vẻ mặt nàng chính là không kiên nhẫn, trong miệng luôn nói rằng phiền toái này nọ, chết sống không đồng ý. Sau đó ta làm nũng, vừa kéo kéo ống tay áo của nàng vừa làm xấu, quả nhiên chưa đến một phút thời gian, nàng liền bại trận.
Nhưng việc Lão Cửu cùng ta đi dạo chợ cũng không phải là không có mục đích, nàng nói nàng muốn thử món trái cây mà ta nói hôm trước, hôm nay phải làm cho nàng ăn, nếu không thì ta chờ chết đi. Tất nhiên là ta đáp ứng, bởi vì nước ép trái cây quả thực rất dễ làm, một lát ta chỉ cần đi chợ mua một chút trái cây cùng một chiếc cối xây nhỏ là xong việc. Sợ Hoàng Thượng còn chưa đi nên hai chúng ta cũng phải cẩn thận. Để ít gây sự chú ý nhất, Lão Cửu và ta đều mặc nam trang, chất liệu cũng không phải thượng đẳng tơ lụa, mỗi người đều cầm chiết phiến để che mặt cùng quan sát tình huống, nhưng thật ra lại có chút phô trương như các minh tinh thời hiện đại.
Có điều ai ngờ tình huống lại không như mong đợi, chúng ta vốn là muốn ẩn thân làm việc, nhưng lại bởi vì Lão Cửu mặc nam trang mà càng thêm gây chú ý. Ta ngoại trừ kiến thức về y học thì những kiến thức khác quả thực là chỉ có hạn, cho nên ta cảm thấy vốn từ của ta vô luận miêu tả như thế nào thì bộ dáng mặc nam trang của Lão Cửu đều có vẻ tái nhợt vô lực. Ta chỉ biết là, nếu Lão Cửu thật sự là nam tử, ta đời này nhất định phi khanh không lấy*!
(*Không phải người đó thì không lấy.)
Nhưng thiên ý trêu ngươi, thứ nhất là Lão Cửu không phải nam tử, thứ hai là cả hai chúng ta đều đã thành thân.
Ước chừng đến buổi tối chúng ta mới trở về khách điếm. Bởi vì buổi chiều đã ăn cơm, cho nên buổi tối hai ta cũng không đói, hơn nữa hoa quả cùng cối xây cũng đã mua trở về rồi, cho nên ta định sẽ làm cho Lão Cửu một đống nước trái cây, uống đến khi nàng không uống nổi nữa mới thôi.
Không nói dong dài, ta liền bắt tay vào làm, Lão Cửu ở một bên xem nhìn không chuyển mắt, đến khi nhìn thấy nước trái cây từ trong cối xây chảy ra, nàng liền ngây ngẩn, sau đó vẻ mặt không dám tin, gắt gao nhìn chằm chằm cối xây nho nhỏ kia, tựa như là thấy được một màn biểu diễn mới mẻ nhất từ trước đến nay.
Ta nhìn bộ dáng của Lão Cửu, trong lòng càng thêm đắc ý, lưng không tự giác cũng thẳng tấp lên.
“Thế nào, lợi hại chứ.” Ta không quên khoe khoang.
Ta biết nàng chính là cái loại khẩu thị tâm phi cho nên cũng không đi vạch trần, có điều cảm giác nhiệt trong lòng như thế nào cũng không thể bình ổn được. Có động lực ta tự nhiên càng thêm ra sức, một ly nước ô mai tràn đầy cũng chỉ trong một khắc đồng hồ là đã được ra lò.
Ta giống như hiến bảo vật, đưa cho Lão Cửu, sau đó nhìn nàng nhấp thử một ngụm trước, sau đó liền ừng ực uống một phát sạch sẽ.
Ý cười của ta ngày càng đậm, “Ngon không?” Ta hỏi nàng.
“Cũng tạm chấp nhận.” Lão Cửu uống xong, lau miệng, đem cái ly trả lại cho ta. “Thêm một ly nữa.”
Ta tiếp nhận cái ly, trêu ghẹo nàng, nói: “Tạm chấp nhận mà còn muốn thêm nữa sao?”
“Món này tạm chấp nhận.” Dứt lời liền nàng chỉ chỉ quả dưa hấu bên cạnh, “Ta muốn uống cái này.”
Ta lại tiếp tục làm nước ép dưa hấu nước cho nàng.
Cứ như vậy, ta làm nước trái cây cho Lão Cửu, còn Lão Cửu thì cứ uống sạch sẽ, bất giác cũng đã đến khuya. Mà trái cây mua ở chợ lúc nãy, cơ hồ đều bị Lão Cửu thử qua một lần. Ta đoán nếu không phải Lão Cửu rốt cuộc thật sự không uống nổi nữa, chỉ sợ đám trái cây mua hôm nay sẽ bị nàng tiêu diệt sạch sẽ.
Còn ta, từ đầu tới cuối chỉ uống được hai ngụm nước dưa hấu, thời gian còn lại đều là làm cho nàng uống. Mệt là tất nhiên, nhưng trong lòng ta lại vui vẻ, chưa bao giờ ta cảm thấy thỏa mãn giống hôm nay vậy.
Không bao lâu sau, ta cẩn thận suy nghĩ, tổng cảm thấy lúc trước ở hiện đại mỗi khi được lên lớp, nhận được giấy khen cũng không vui vẻ bằng khi nhận được một lời khen của Lão Cửu.
Ta cảm thấy Lão Cửu thay đổi, cũng có lẽ là hai ta đều thay đổi. Ta không biết những chuyển biến này bắt đầu từ đâu, từ khi nào, nhưng nó đúng là đang chậm rãi mọc rễ nẩy mầm, vững chắc đâm sâu trong lòng ta, còn có trong lòng Lão Cửu.