Bị giấc mơ giày vò như vậy, Thẩm Tri Tâm không ngủ ngon, sáng sớm côbđã thức dậy. Phó Thừa Cảnh là một người đàn ông cực kỳ tự giác, anh dậy sớm ngủ muộn và không bao giờ thay đổi. Lần duy nhất dậy muộn trong ký ức là lần anh bị cô chọc tức đến hộc máu.
Chính nhờ sự tự giác và ý chí phi thường của anh, thì công ty mới ngày càng phát triển mạnh mẽ như vậy.
Vì vậy, muốn gặp Phó Thừa Cảnh vào buổi sáng, cô cần phải dậy sớm như anh.
Mối quan hệ của họ vẫn chưa được cải thiện, cô đương nhiên phải vất vả một chút để tạo thêm cơ hội gặp gỡ anh. Mái tóc dài được búi lên và buộc thành đuôi ngựa, sau đó cô tết phần tóc đã buộc thành bím, rồi dùng lược nhẹ nhàng kéo bím tóc cho bồng bềnh.
Cuối cùng, cô mặc một chiếc váy liền thân ren màu hồng và trang điểm tươi tắn đáng yêu như hoa hướng dương mùa hè. Thẩm Tri Tâm mở cửa, cô liếc nhìn thư phòng cách đó không xa.
Nhìn đồng hồ treo trên hành lang, còn vài giây nữa là đến sáu giờ đúng. Trong lòng cô thầm đếm, 3, 2, 1…
Khi con số cuối cùng được đếm xong, một tiếng “cạch” vang lên, sau đòa cửa thư phòng mở ra.
Sau cánh cửa, một người đàn ông mặc một bộ vest chỉnh tề đang tùy ý nâng cổ tay phải và trái tao nhã cài khuy áo, toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, nhưng lại toát lên một chút lười biếng và phóng khoáng.
Ánh mắt anh chỉ lướt qua một cách bình thản, Thẩm Tri Tâm bỗng cảm thấy không khí bắt đầu nóng lên.
Cô vừa vẫy tay với Phó Thừa Cảnh, vừa nhanh chóng chạy nhỏ đến bên cạnh anh: “Chào buổi sáng.”
Theo động tác cô chạy nhỏ đến, từng đợt gió nhẹ nổi lên, trong gió còn lẫn hương thơm tỏa ra từ người cô.
Cho đến khi bóng dáng uyển chuyển ấy xuất hiện trước mặt anh, luồng hương thơm thoang thoảng ấy chợt dừng lại.
Nhìn nụ cười Thẩm Tri Tâm dành cho anh và đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.bPhó Thừa Cảnh bản năng nảy ra một ý nghĩ, sự việc bất thường tất có điều kỳ lạ.
Thấy đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt thành một đường, nó cũng không đáp lại lời chào của cô, dường như anh không có ý định để ý đến cô. Đôi mắt tinh ranh của Thẩm Tri Tâm đảo tròn,cô trực tiếp khoác lấy cánh tay trái của Phó Thừa Cảnh.
“Không ngờ anh cũng dậy sớm vậy, chúng ta cùng xuống lầu ăn sáng đi.”
Từ trước đến nay cô luôn tránh anh không kịp, vậy mà từ hôm qua đến giờ, mọi hành vi của cô đều rõ ràng toát lên một dấu hiệu. Đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của người đàn ông liếc nhìn Thẩm Tri Tâm.
Từ góc độ này, anh rất dễ dàng nhìn thấy một vết đỏ đáng ngờ xuất hiện trên chiếc cổ trắng nõn mịn màng của cô, ngay sau đó, ánh mắt anh lập tức trở nên u ám. Thẩm Tri Tâm đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh sau lưng, tiếp đó không khí xung quanh dường như đều bị đóng băng.
Cằm cô đột ngột bị nắm chặt, nhiệt độ truyền đến từ những ngón tay lạnh lẽo thon dài của anh khiến người ta rùng mình.
“Thẩm Tri Tâm! Trước khi cố tình lừa dối tôi, em nên kiểm tra xem trên người em có sơ hở nào không!”
Giọng điệu của Phó Thừa Cảnh vô cùng đáng sợ, ngọn lửa giận dữ và sự lạnh lùng bẩm sinh của anh khiến cô có cảm giác như đang ở giữa băng và lửa!
Chẳng trách, bên ngoài có nhiều lời đồn về anh như vậy, và cũng có nhiều người kiêng dè anh đến thế!
“Sơ hở?”
Thẩm Tri Tâm nịnh nọt cười với anh, ngây thơ chớp mắt: “Xin hỏi, sơ hở gì ạ?”
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi, sắc mặt Phó Thừa Cảnh lập tức trở nên u ám, lực tay trên người cô càng siết chặt khiến cô có chút đau. Cô căn bản không biết mình đã sai ở đâu mà lại làm gì khiến anh hiểu lầm?
Từ đôi mắt lạnh lẽo của người đàn ông, não Thẩm Tri Tâm nhanh chóng xoay chuyển và nghĩ xem rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.bRồi, bỗng một tia sáng lóe lên trong đầu, cô ủy khuất bĩu môi.
“Phó Thừa Cảnh, thật sự không phải như anh nghĩ đâu, vết đỏ trên cổ em là do em tự véo ra. Em căn bản không chủ động đi gặp Tống Dịch An nào cả, em thề!”
Lời giải thích của Thẩm Tri Tâm khiến trên mặt người đàn ông hiện lên một nụ cười không chút ấm áp, nụ cười đó rõ ràng đáng sợ.
“Tự véo ra? Có giỏi thì véo một cái cho tôi xem!”