Khi Diệp Phù tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trong lòng ảnh đế. Cô ngạc nhiên mở to mắt, ý thức mơ hồ, chưa tỉnh táo, trông có vẻ ngơ ngác.
Ngay lập tức, ký ức rời rạc tối qua dần hợp lại, trong đầu cô hiện lên cảnh tượng dâm loạn. Bên trong xe, cô gái bị áp sát vào cửa sổ bằng pha lệ, núm vυ" thi thoảng bị cọ vào tấm kính lạnh lẽo...
Người đàn ông giữ gáy cô, âm thanh mê hoặc, "Ngoan, ăn đi nào..."
Độ ấm nóng bỏng của đồ vật to lớn kia tựa hồ còn lưu lại bên môi, Diệp Phù hoảng loạn che miệng, động tác nhỏ của cô đã khiến Sầm Loan nằm bên cạnh thức giấc.
Người đàn ông mở mắt ra, nhìn thẳng vào cô.
Diệp Phù không dám cử động.
Anh vừa mới tỉnh ngủ, dáng vẻ hơi lười nhác, đôi mắt nhàn nhạt, lông mi anh rất dài, ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua tấm rèm chui vào trong phòng, hắt những tia sáng nhỏ vụn lên sống mũi cao thẳng của anh, chia khuôn mặt anh thành hai nửa.
Một mặt lười biếng, một mặt gợi cảm.
Nhất thời, Diệp Phù xem đến ngây người.
Môi người đàn ông khẽ giật giật, anh ghé sát vào cô, hôn lên ngón tay đang che miệng.
Diệp Phù vừa nghe thấy anh nói vậy, trong bụng phát ra tiếng ọc ọc, cô thẹn thùng che lại, nhưng chợt phát hiện... Mình đang không mặc gì.
"A..." Cô khẽ kêu lên, túm chăn vây quanh người.
Ở trong chăn, anh lại dễ dàng ôm eo cô, bao cả người lẫn chăn lại, sau đó hơi dùng sức bế cô lên.
"Đi, đi đâu ạ?" Diệp Phù hoảng hốt ôm cổ anh.
"Đi tắm rửa, ăn cơm."
Sáng sớm Sầm Loan có thói quen chạy bộ, sau đó thì tắm rửa rồi ăn sáng, tiếp theo anh mới xem kịch bản để chuẩn bị đóng phim. Nhưng khi hai người tỉnh giấc đã là giữa trưa, tắm rửa xong vừa vặn đến bữa trưa.
Tiêu Hiểu Hồng và Hồ Tùng Vũ không dám nhìn bọn họ, đưa cơm lại đây xong thì cúi đầu đi ra ngoài, đến nỗi chiếc giường kia cũng không liếc một cái.
Đến bây giờ Hồ Tùng Vũ vẫn nhớ rõ, lúc giúp anh Sầm thu dọn hành lý, anh ta phát hiện bên trong có một chiếc ga giường được gấp gọn gàng. Nhưng kỳ lạ là, chiếc ga giường này không sạch, trên đó dính vệt nước bẩn, dường như còn lấm tấm vết máu.
Ban đầu anh ta không rõ, vì sao anh Sầm lại nhét ga giường vào hành lý, mãi đến tối qua... Khi anh ta mang xe đi rửa, thấy có vệt nước phía sau xe và giấy vệ sinh vo thành nhúm, anh ta mới hiểu.... Chiếc ga giường kia đã phải trải qua những gì.
Quả nhiên anh Sầm có sức lực thật dồi dào, Hồ Tùng Vũ thầm nghĩ.
Chị Phù đáng thương quá, huhu, nhìn dấu vết trên người chị ý kìa, hừ, anh Sầm quá cầm thú, Tiêu Hiểu Hồng thầm nghĩ.
Sau khi đóng cửa lại, Sầm Loan và Diệp Phù cùng nhau ăn cơm trưa.
Khi ăn, ánh mắt anh chỉ nhìn vào cái miệng nhỏ đang phồng lên của cô nhóc này, mỗi lần cô uống một ngụm canh hay nhét một miếng thịt vào miệng, khuôn mặt nhỏ hiện lên sự thỏa mãn.
Vừa ngoan vừa mềm mại. Sầm Loan không kìm được đưa tay ra sờ đầu cô.
Trong miệng Diệp Phù vẫn còn thức ăn, tự dưng bị anh xoa đầu như thế, cô vừa ngạc nhiên vừa ngơ ngác ngẩng đầu, ánh mắt còn lưu lại ửng hồng tối qua. Dáng vẻ kia cực kỳ giống dáng vẻ khi cô ngậm dương v*t anh, khóc lóc kêu lớn quá.
Diệp Phù cố gắng nuốt đồ ăn xuống, sau đó mới hỏi, "Ảnh đế, sao vậy ạ?"
"Canh ngon không?" Người đàn ông đẩy bát canh của mình qua, "Của tôi, em uống đi."
Diệp Phù mặt đỏ lên. Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua... Cô bị anh dụ dỗ nuốt vào đồ vật nóng bỏng đó, liếʍ láp một lúc cô nghe thấy anh thở dốc hỏi, "Cho em uống đồ này rất ngon, được không?"