Sầm Loan bế người lên, lật ngược cô lại để cô nằm trên giường, anh kéo mông cô lại, một tay đùa nghịch núm vυ" của cô, một tay bóp vòng eo thon nhỏ của cô, rồi anh dồn người xuống, từ đằng sau đâm vào trong cơ thể cô.
Sầm Loan giữ eo cô đưa đẩy khoảng hai mươi lần rồi rút ra và bắn ở trên lưng cô.
Anh thở hổn hển nằm trên người Diệp Phù, môi mỏng hôn dọc cần cổ tinh tế ướt đẫm mồ hôi, tiếp đến là hôn lên sống lưng nhô lên xinh đẹp của cô, rồi từ từ hôn đến vòng eo.
Diệp Phù mệt đến độ không còn chút sức lực nào, miệng cô còn vô thức gọi, "Sầm Loan..."
Cuối cùng cô cũng không gọi anh là ảnh đế nữa.
Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch lên, anh lật người cô lại, cúi đầu hôn môi cô.
"Đừng..." Diệp Phù đẩy anh, "Sầm Loan..."
Sầm Loan kéo cánh tay cô vòng qua cổ mình, bao bọc người phụ nữ ở trong ngực, sau đó anh ôm cô, nhẹ nhàng hôn lỗ tai cô.
Tai Diệp Phù đặc biệt xinh xắn, trắng nõn, hàm răng anh cắn nhẹ một cái, liền lưu lại dấu răng.
Nơi đó của cô nhạy cảm nhất, khi đầu lưỡi người đàn ông đùa bỡn lỗ tai cô, cô đã quên mình đang ở đâu, cô khóc lóc giãy giụa muốn thoát khỏi đầu lưỡi đang khiến cô tê dại, rùng mình, "A... Ngứa... Xin anh... Tha cho em đi..."
Cô kêu lên, hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì, nhưng khi người đàn ông nghe thấy tiếng rêи ɾỉ, nức nở đó của cô, dương v*t vừa mới mềm nhũn lại dâng trào bừng bừng khí thế, hùng dũng, oai vệ.
Sầm Loan cúi đầu nắm tay cô đi vuốt ve côn th*t cứng rắn của anh.
Bàn tay nhỏ kia dường như sợ hãi, không dám đụng vào nó.
Chỉ chạm nhẹ một chút lại vội vàng rụt trở về.
Người đàn ông phát ra tiếng cười trầm ấm trong cổ họng, anh giữ tay kia của cô vòng chặt lấy vật cứng bên dưới, sau đó từ từ đưa đồ vật đó vào trong cơ thể cô, tận mắt nhìn cô bị anh lấp đầy, vẻ mặt từ chống cự biến thành cắn môi rồi đến không chịu được khóc lóc.