(Bọn cướp ngồi quây thành bàn đang đánh mạt chược).
Theo kế hoạch, bọn họ chuẩn bị trốn đi một thời gian để tránh nguy hiểm, nhưng vì ở lại một đêm nên bên ngoài cảnh sát đang truy lùng gắt gao, bọn họ đành phải ở lại đây mấy ngày.
Dù sao cũng không có ai tìm ra nơi này.
Mấy ngày nay ngoài việc bị Dư Trì Bắc đè ra ân ái, thời gian còn lại Đường Cổ chỉ có ăn và ngủ, hôm nay tâm trạng của người đàn ông đó có vẻ khá tốt nên anh gọi cô ra ngoài chơi.
Có điều là bị anh ôm ngồi lên đùi rắn chắc, mạnh mẽ của anh.
Đó là tư thế độc chiếm.
"Gần đây mặt mũi của đại ca hồng hào ghê, nhìn là biết làʍ t̠ìиɦ rất sung sướиɠ rồi." Bọn cướp sôi nổi nói đùa.
"Khỉ con" ngồi bên trái, ánh mắt hắn thèm thuồng nhìn đôi chân trắng nõn của Đường Cổ, nghe thấy người khác đùa như vậy, hắn cũng nhao nhao lên, "Da trắng thế này, chơi mấy phát chắc để lại vết vài ngày đấy!"
"Ha ha ha, "khỉ con" lau nước miếng đi, đó là người phụ nữ của đại ca."
"Mắt mày sắp rơi ra rồi kìa, đúng là không có tiền đồ."
Nằm trong lòng Dư Trì Bắc, bị mọi người trêu đùa như vậy, Đường Cổ cảm thấy nhục nhã, cô cắn chặt môi không nhìn bọn họ, ánh mắt đỏ hoe.
Dư Trì Bắc thấy vậy thì ném một sập tiền lên bàn, "Nói vớ vẩn."
Mọi người cười ầm một trận rồi cũng tập trung vào chơi mạt chược.
Hồi nhỏ Đường Cổ đã biết chơi mạt chược, bà nɠɵạı và mẹ cô là nội trợ nên thời gian rảnh dỗi thì rủ hàng xóm tụ tập lại chơi đến tận trưa, đôi khi họ muốn đi WC, họ sẽ kéo cô đang ngồi học thay thế vào.
Mà giờ đây Đường Cổ đang ở cùng một đám cướp chơi mạt chược.
Dù thắng hay thua, chắc chắn bọn họ sẽ không tha cho cô.
Tinh thần cô mệt mỏi rất muốn về phòng, nhưng lại sợ nói sai làm người đàn ông phía sau không vui nên cô đành phải nói nhỏ, "Tôi không biết chơi."
Dư Trì Bắc tựa đầu vào hõm vai nhỏ xinh của cô, hơi thở nóng rực, tuy rằng hạ thấp giọng nhưng tràn đầy tính chiếm hữu, "Cứ chơi tùy thích, thua cũng không sao."
Chỉ một câu ngắn ngủi như vậy đã khiến một bên mặt Đường Cổ bỏng rát, cô chịu đựng cảm giác tê dại, thuận tay cầm một quân bài Trung màu đỏ ném lên bàn.
"A! Trúng! He he!" "Trâu đực" cầm quân bài Trung màu đỏ, mỉm cười đắc thắng.
Bên cạnh cũng có một bàn, chẳng qua bọn họ chỉ chơi một ván rồi thôi, sau đó chuẩn bị đi nấu cơm nên chỉ còn lại bàn của Đường Cổ, "khỉ con" ngồi một bên, ánh mắt hắn thường xuyên nhìn trộm hai chân cô.
Đường Cổ muốn trốn nhưng không biết trốn thế nào.
Dư Trì Bắc nhìn cô có vẻ không biết chơi mạt chược, hai tay anh vòng qua eo Đường Cổ rồi dừng lại ở tay cô, sau đó anh hướng dẫn cô chơi, "Ăn cái này."
Một tên cướp khác kêu lên, "Đại ca! Anh không được làm vậy, thế này là hai người cùng đánh còn gì!"
"Đánh hay không đánh? Không nói nhiều." Dư Trì Bắc ra vẻ không dễ chọc vào.
Mọi người đều ngậm miệng lại.
Đường Cổ bị anh cầm tay, lòng bàn tay người đàn ông khô ráo và nóng, tuy rằng chỉ là cầm nhẹ nhàng nhưng lại khiến cô có ảo giác cả đời này cũng không thể thoát khỏi anh.
Đường Cổ không biết đến khi nào mới có thể được về phòng, cô chỉ có thể căng da đầu, nghe theo chỉ đa͙σ của anh, cuối cùng thì ù bài.
Cô ù.
Người đàn ông khen thưởng hôn tai cô, bàn tay xoa bóp vòng eo nhỏ nhắn qua chiếc váy.
Cô không mặc áo lót bên trong, váy thì rộng thùng thình nên tay anh đi vào một cách dễ dàng, nắm lấy bầu ngực đầy đặn của cô xoa nắn.