Trình Dật Hàn... . Giờ phút này cô lại vô thức thốt lên tên anh.
Nhìn bộ dạng cô bây giờ, anh lại hận không thể ngay lập tức cho cô biến mất. Bởi vì, anh chán ghét cô vờ tỏ ra đáng thương, chán ghét tất cả những gì là của cô.
Cho cô một phút, kí rồi cút khỏi tầm mắt tôi . Lạnh mặt quay đi, dứt khoát muốn chấm dứt chuyện này.
Nhìn anh lại yên vị trên ghế làm việc, Vân Thiên Nhược ảo não, nam nhân này sao lúc nào cũng cho rằng mình đúng. Cô vì cái chết của Nhạc Lam Tịch đã trải qua cuộc sống không giống người khác, anh còn muốn thế nào nữa.
Từ từ bước lại, lại một lần nữa cầm bản hợp đồng đến đặt trên bàn trà. Xem ra, cô không thể không kí rồi. Thời buổi hiện đại, trinh tiết đã không còn là thứ quá quan trọng nữa rồi. Trong tình huống bức bách, nên học cách buông xuống và chấp nhận đánh đổi.
Suy nghĩ thật thoáng sẽ bớt đi một phần ràng buộc, tay nhanh nhẹn cùng dứt khoát kí lên.
Trình Dật Hàn thoáng dương mắt nhìn cô, nhắc nhở:
Chuyện hợp đồng, cô tốt nhất đừng để người thứ ba biết .
Không cần anh nói, Vân Thiên Nhược cũng không ngốc mà nói ra, chuyện này nói ra là rước nhục vào thân.
Từ ghế sofa đứng dậy, túi xách cũng đã cầm trên tay, khẳng định lần nữa lời nói của mình:
Trình Dật Hàn, anh nghe cho rõ, tôi còn phải lấy chồng sinh con. Tôi còn phải có cuộc sống riêng tôi, thời hạn anh vẫn phải đưa ra .
Vân Thiên Nhược yêu cầu giống như chưa biết Trình Dật Hàn làm mọi chuyện là vì trả thù cô.
Nghe rõ mồn một từng lời cô, ánh mắt sắc lạnh không tin nhìn người vừa mới lên tiếng. Trong tay là bản hợp đồng giá trên trời, anh tức giận ném mạnh xuống nền. Tạo nên âm thanh rõ to.
Vân Thiên Nhược không ngờ đến anh lại tức giận như vậy, nhưng vẫn không hề lùi bước. Trân trân nhìn anh với khuôn mặt giận dữ đến gần mình.
Đến khi đứng trước mặt cô, Trình Dật Hàn mới chậm rãi phát ra âm thanh gắt gao:
Còn muốn kết hôn? .
Hỏi thừa, cô thật thắc mắc anh khi nào lại muốn quản rộng hơn luật pháp.
Tôi tại sao không thể kết hôn? .
Tức giận bởi vì ý định tránh tội của cô, một người như cô sao có quyền lập gia đình. Lại nói, cô đã kí vào bản hợp đồng kia, anh nói cô làm gì cô cũng phải làm theo.
Cô đã lăn lộn trên giường với bao nhiêu người, còn ai muốn lấy một người như cô . Lời lẽ không chút lưu tình cười nhạo.
Cũng không bị sự khích tướng của anh làm lùi bước, dõng dạc đáp trả:
Sẽ có .
Đúng là nữ nhân cố chấp, lớn giọng muốn dập tắt suy nghĩ điên rồ trong cô:
Mơ mộng. Cô còn chưa nhìn rõ được tình cảnh của cô bây giờ sao? .
Lại hỏi thừa, cô không mù càng không ngốc tại sao không ý thức được. Anh mới là người không ý thức được.
Tôi rất rõ ràng. Anh không có bằng chứng nên không thể kết tội tôi giết người. Tôi khẳng định tôi không mưu sát Tiểu Tịch của anh . Lại là thanh âm dõng dạc khẳng định.
Ban nãy cô nghĩ rằng anh hiểu lầm cô trốn tội giết người. Nên mới nhận rằng bản thân sẽ đi thú tội trước pháp luật để anh không ép cô kí vô bản hợp đồng. Nhưng hiện tại cô đã kí rồi, áy náy của cô năm xưa sẽ trả bằng cách
bán thân .
Như vậy vừa lấy được Triệu Thị, vừa trả lại món nợ không nên có năm xưa cho anh.
Chuyện tôi kí hợp đồng thỏa thuận, một mặt là vì tôi muốn anh buông tha Triệu Thị. Một mặt là tôi đối với anh vô cùng áy náy vì tôi là nguyên nhân gián tiếp khiến Lam Tịch chết. Tôi biết anh sẽ không tin, nhưng tôi không có giết người .
Từ không có được cô nhấn thật mạnh, hi vọng nam nhân này nghe thật rõ ràng. Hơn nữa cô không muốn anh hiểu rằng cô kí hợp đồng là chấp nhận tội lỗi.
Cô nói đủ chưa? . Trình Dật Hàn một chữ cũng không nghe lọt tai, anh không ngốc mà tin lời cô. Trong đầu anh không rõ vì sao lại quanh quẩn ý định kết hôn của cô.
Anh không cho phép.
Không cho phép cô có hạnh phúc, trong khi cô là người chia cắt hạnh phúc người khác.
Chưa đủ . Không nhìn thấy sự khác lạ của anh, tiếp tục thảo luận vấn đề. Lúc này không nói, về sau hiểu lầm càng sâu.
Chuyện năm đó tôi không có bằng chứng nên không thể nói với anh. Tôi không biết anh đã thấy những gì, lại khăng khăng nói tôi giết người nhưng mọi chuyện không như những gì anh thấy. Anh đã xuất hiện ở đó, tại sao không nhìn rõ hoàn cảnh lúc đó .
Anh nhìn tôi như vậy làm gì . Còn rất nhiều điều muốn nói, lại bị ánh mắt tăm tối trước mặt khóa chặt.
Dự báo không lành, không chút suy nghĩ muốn đẩy anh ra.
Anh tránh ra .
Lồng ngực vạm vỡ, sức lực của Vân Thiên Nhược căn bản không nhúc nhích được anh. Còn không cẩn thận bị lực đạo dội lại, té lên ghế sofa.
Toan chạy đi giữ khoảng cách, lại bị anh lấy đôi tay ngăn chặn. Vẻ mặt hung ác nham hiểm:
Vân Thiên Nhược, cô không biết hối cãi .
Bây giờ không phải lúc sợ hãi, cứ thuận theo ý anh lại càng bị anh xem thường.
Tôi sao phải hối cãi, nếu như thời điểm đó có lặp lại bao nhiêu lần đi nữa. Tôi, vẫn sẽ lại làm như vậy .
Môi người nam nhân vô tình khép mở, sắc mặt xấu đến cực điểm:
Cô có gan lặp lại lần nữa .
Anh bảo cô cút, cô còn không đi, đứng đây lải nhải chuyện không đâu. Bản thân làm sai còn khăng khăng phụ nhận, lại còn muốn trải qua thật tốt.
Áp lực vô cùng, mỗi lần hơi thở của anh quanh quẩn bên người cô là cảm giác tim đập loạn xạ.
Anh làm gì vậy? Anh cách tôi xa thì tôi không nghe thấy sao? . Câu hỏi này năm lần bảy lượt hỏi bản thân, giờ phút này cũng nói ra.
Biết sợ . Mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tay lại muốn đẩy anh ra. Tâm trạng ngoài tầm kiểm soát, khóe môi khẽ nhếch một nụ cười nhẹ hiếm hoi.
Lập tức quay mặt qua đối diện với anh, không muốn yếu thế:
Mới không có .
Kí cũng đã kí, cô không còn kiêng nể anh cái gì nữa rồi:
Tôi nói, tôi vẫn sẽ như cũ đẩy cậu ấy ra. Anh nghe thấy chưa? .
Một chút động người, kề sát vào một bên tai anh hét lên.
Trình Dật Hàn trải qua bao nhiêu chuyện kinh hãi hơn, tiếng hét cỏn con của cô không chút nào ảnh hưởng đến anh.
Cô nói gì tôi không quan tâm, cái chết của Tiểu Tịch cô vẫn phải đền tội. Tôi sẽ có cách khiến cô sống không bằng chết, cô sẽ hối hận vì việc làm dơ bẩn của cô .
Từng thanh âm nặng nề đánh vào lòng, giống như dao lam bé xíu lại dễ dàng thương tổn người khác.
Tôi sẽ chờ, chuyện này tôi cũng có một phần trách nhiệm. Nhưng tôi lặp lại lần nữa, thời hạn không thể không có .
Vòng vo nãy giờ, cô vẫn là một mực không bỏ ý định. Không muốn nhiều lời với cô, thân thể nam tính động đẩy muốn đi.
Âm thanh gõ cửa vang lên, ngăn chặn hành động của Trình Dật Hàn.
Thấy anh bất động, Vân Thiên Nhược sợ anh không nghe tiếng gõ cửa, nhắc nhở:
Có người, anh tránh ra . Tay cầm cánh tay anh muốn gỡ ra, lại bất lực tức giận nhìn anh.
Vẫn bộ mặt bình thản khiến người ta nôn nao, thanh âm âm trầm phát ra:
Tôi hỏi cô một vấn đề, nếu câu trả lời của cô khiến tôi thỏa mãn tôi liền tránh ra. Nếu cô làm tôi mất hứng, tôi sẽ cứ như vậy cho người bên ngoài tiến vào .
Giữa mưu và lực, Trình Dật Hàn ưa dùng mưu hơn. Nhất là đối phó với nữ nhân cứng đầu này, dùng lực rất không đáng mặt nam nhân.
Bây giờ không thể không cá cược, chỉ đành chấp nhận:
Anh hỏi đi .
Nặng nề nói ra câu hỏi, anh muốn Vân Thiên Nhược bỏ đi ý định:
Cô vẫn muốn tôi đưa ra thời hạn .
Vân Thiên Nhược lại không tin, anh lại để cho cấp dưới nhìn thấy hình ảnh này. Không chút chần chừ đáp lại.
Đúng vậy, phải đưa ra .
Trước giờ anh không biết đùa, nói được tất sẽ làm được. Không chút gợn sóng gật đầu:
Tốt .
Phút sau lại thay đổi, mắt dâng lên tầng ý khó hiểu:
Tôi sẽ cho cô thấy, không thuận theo tôi sẽ thế nào? .
Vân Thiên Nhược không ngờ anh lại thật sự làm vậy, nóng lòng chăm chăm nhìn khẩu hình miệng của anh.
Anh đừng... . Khi thấy anh lạnh lùng toan lên tiếng, cô giật mình nói.
Lại sợ anh không có nghe theo, vội vàng chặn âm thanh anh muốn phát ra.
Trình Dật Hàn lại không ngờ đến, cô không phải thay đổi cách trả lời. Mà lại lấy môi ngăn chặn anh lại.
Anh chẳng qua chỉ muốn ép cô nói ra, lại không ngờ cô thật cứng đầu vẫn không chịu nhượng bộ.
Chỉ là đụng chạm thật nhẹ, lại khiến cả hai cùng bất động.
Quên mất tình huống đang tranh chấp với anh, che giấu ngượng ngùng thu người lại.
Không phải chưa từng hôn qua, nhưng cô chủ động chính là lần đầu tiên. Cũng mới chỉ tính là chạm nhẹ một cái lại khiến bầu không khí lạnh xuống.
Đứng thẳng dậy, còn chưa kịp suy nghĩ thanh âm trầm ấm đã thốt ra:
Tôi sẽ nghĩ lại .
Vào . Đến khi nhanh chóng ổn định lại xúc động kì lạ ngồi lại ghế, lạnh giọng trả lời người ở ngoài.
Tần Dạ bước vào, lại thấy bên trong có gì đó lạ lẫm. Thiếu gia giống như chăm chú làm việc, Vân Tiểu Thư lại ngồi kia bất động.
Vân Thiên Nhược giống như trốn tránh, nhanh chóng ra ngoài cũng không nhìn hai người kia một cái.