Hơi thở ấm áp quen thuộc cùng tư vị ban nãy còn vương lại Vân Thiên Nhược dễ dàng nhận biết đây là ai. Đầu cũng không cần ngẩng, giật mạnh tay thoát ra liền xoay người quay đi hướng vừa rồi.
Đi đâu . Lạnh lẽo thanh âm truyền đến, cũng thành công gây sự chú ý với mọi người quanh đây.
Á . Vân Thiên Nhược cảm giác cổ tay mình có phải gãy rồi chăng? Anh năm lần bảy lượt dùng vũ lực, lại còn rất mạnh.
Cánh tay cường mà có lực, mặc dù anh dễ như trở bàn tay ngăn chặn bước đi của cô. Nhưng vì bất bình với thái độ cô không xem anh ra gì, gân tay nổi lên cho biết chủ nhân nó đã dùng sức thế nào.
Trình Dật Hàn .
Nam nhân dương đôi mắt chim ưng nhìn nữ nhân ngoài tức giận kêu tên anh xả giận cái gì cũng không làm được.
Gương mặt đen thui quét ánh mắt nhìn những người xung quanh, anh căm ghét người khác nhìn anh đăm chiêu đánh giá.
Mọi người quanh đó sợ hãi tản ra, người đàn ông này chỉ cần dùng một ánh mắt đã khiến người khác sợ hãi. Đây chắc chắn là một nhân vật không tầm thường.
Anh buông ra . Bị anh một đường lôi kéo ra ngoài, trong lòng ấm ức không thôi.
Buông ra...buông ra .
Anh cường chế lại không để ý cô gái đằng sau sắc mặt phi thường xấu. Trên tay đau thì không nói, ngay đến gót chân cũng đau rất. Vì giày cao gót khó di chuyển cùng không theo kịp bước chân anh, loạng choạng khụy xuống.
Cắn chặt môi không rên lên một tiếng, tay đặt lên đầu gối xoa nhẹ.
Trình Dật Hàn lập tức quay lại, cô gái cúi thấp đầu không chút động tĩnh. Cả hai yên lặng không nói gì, Vân Thiên Nhược đánh bụng ngước lên e sợ nhìn anh:
Giám Đốc, tôi... tôi sợ rồi. Thật sự sợ rồi . Nam nhân hơn nữ nhân ở sức mạnh, nếu thật sự anh muốn áp chế cô, cô cũng không thể làm gì.
Hành động ban nãy của anh, cô không biết tiếp sau đó anh sẽ đối với mình làm gì.
Nếu như cô biết điều, có phải anh sẽ bỏ qua không? Trong khi lòng cô lại không biết anh vô cớ nổi nóng với cô là vì sao? Hiện giờ cô đã chật vật đến mức không thể tồi tệ hơn nữa rồi.
Ban đêm Vân Thiên Nhược không nhìn rõ biểu cảm của anh. Trình Dật Hàn lại cho rằng cô giả tạo tìm sự thương hại của anh. Trong lòng khinh thường, cô diễn giống như một diễn viên chuyên nghiệp. Cô không biết sao, cô có chết trước mặt anh, anh cũng vô cảm đứng nhìn.
Không đúng, không hẳn vô cảm? Mà là khoái hoạt.
Đứng dậy . Không chút lay động, vẫn lộ vẻ ngang tàng.
Cái kéo mạnh của anh, Vân Thiên Nhược bất đắc dĩ đứng dậy. Khôi phục lại dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Anh làm gì lôi kéo tôi như vậy? .
Lười phải cùng cô thảo luận những vấn đề đâu đâu, tiếp tục đi về trước. Trong khoảng khắc cô cầu xin, anh lại mang theo một chút cân nhắc. Bây giờ thì tốt rồi, cô thật sự là giả vờ, cô vẫn là muốn quay lại nhà hàng.
Đẩy mạnh cô vào trong ghế phụ, đầu đụng vào ghế xe nhỏ nhẹ thanh âm vang lên ui .
Rầm . Cửa đóng thật mạnh, anh vòng lại đầu xe bên kia.
Thân ảnh kia chớp thời cơ, chạy đi. Vì chân còn đau nên còn chưa đi được bao xa lại bị anh giữ lại.
Trình Dật Hàn .
Hai tay đập loạn xạ trên ngực anh:
Anh không được đối xử với tôi như vậy .
Ngơ ngác nhìn anh lôi kéo mình trở lại xe, hai tay chống cửa xe:
Cô còn chạy, xem tôi xử cô thế nào : Trình Dật Hàn mất kiên nhẫn thời điểm, lúc nói chuyện sẽ là dáng vẻ nghiến răng mà khạc ra từng chữ.
Bây giờ anh chính là dùng giọng điệu đó nói, Vân Thiên Nhược nghĩ cũng không dám nữa.
Anh đưa tôi đi đâu . Chiếc xe lăn bánh, lòng cô lại theo đó mà lo lắng.
Trình Dật Hàn chỉ là muốn tách cô ra xa khỏi đây, vốn không biết phải làm gì tiếp. Im lặng, chuyên tâm theo dõi giao thông phía trước, không có quan tâm đến cô.
Vân Thiên Nhược nhìn ra ngoài cửa sổ, ổn định lại suy nghĩ tại sao Trình Dật Hàn đột nhiên nổi nóng.
Một lúc sau nhịn không được tò mò cẩn thận thăm dò:
Giám Đốc. Tôi muốn biết tôi đã làm gì để anh tức giận như vậy? .
Anh không thuận mắt cũng chỉ cảnh cáo cô, lần này vượt quá giới hạn sự cảnh cáo rồi.
Cô nói xem .
Thần sắc Trình Dật Hàn thay đổi phi thường nhanh, giống như không phải cùng một người.
Anh là lo sợ tôi sẽ gây bất lợi cho công ty. Tôi và Khun Wasin chỉ là nói chuyện xã giao, sẽ không tạo ra tiếng xấu cho công ty .
Nhìn đến anh không có chút phản ứng lạ, cô liền nói tiếp, tránh hiểu lầm về sau:
Không phải như anh thấy, tôi không phải muốn quyến rũ Khun Wasin. Khun Wasin cũng là có ý tốt muốn giúp tôi.... .
Cô rất hiểu anh ta . Bọn họ rốt cuộc đã qua lại bao lâu, để giờ đây cô toàn nói tốt về hắn.
Trình Dật Hàn vẫn nhìn về trước, cô căn bản không thấy rõ được sắc mặt anh.
Không hiểu. Nhưng tôi cảm thấy Khun Wasin là người đàn ông tốt, sẽ không...
ức hiếp phụ nữ đây là Vân Thiên Nhược muốn nói, nghĩ lại đây chẳng phải là nói Trình Dật Hàn không phải đàn ông sao? Bởi vì Trình Dật Hàn thật sự đã đụng chạm cơ thể cô. Ức hiếp phụ nữ trong mắt cô người đó không phải đàn ông.
Cô có ngậm miệng lại, Trình Dật Hàn vẫn nhìn thấu ý tứ cô.
Vân Thiên Nhược, cô đang phê bình tôi . Giọng nói đã pha chút tức giận bởi vì thanh âm đã lớn hơn.
Tôi không dám . Vân Thiên Nhược thừa nhận, cô không muốn lại đụng phải quả bom nổ chậm trong con người anh.
Tôi bất quá chỉ sờ cô một cái, cô lại nghĩ tôi ức hiếp cô. Cùng anh ta lăn lộn trên giường là gì hả? . Xe giảm tốc độ, thanh âm cợt nhã không chút che giấu bộc lộ ra.
Cái gì mà lăn lộn trên giường?? Anh khi nào thì thấy qua cảnh đó?
Hành động của anh chỉ có thời điểm nam nữ thân mật mới tiến đến loại quan hệ đó, cô không tin anh không biết.
Cô đã không muốn đề cập đến, anh thì hay rồi, anh nghĩ rằng ai cũng sẽ như anh phải không?
Anh không biết, nếu như nam nhân đùa cợt cô là người khác. Có chết cô cũng sẽ cật lực phản đối, nhưng tại vì là anh. Cô mặc dù phản đối không thành, cũng không phải đồng dạng chán ghét anh. Lại nói, cô nợ anh cái chết của Nhạc Lam Tịch cho nên nếu anh không quá phận cô bằng lòng để anh chuốc giận. Dù bất kể là nguyên nhân gì, cô cũng muốn yên lặng đền bù. Cô không đủ can đảm nói ra, là do cô Nhạc Lam Tịch mới chết.
Nhưng không phải bao giờ cũng để anh nói chuyện vô căn cứ như vậy.
Anh không thể đánh đồng tôi với người khác, càng không nên đánh giá Khun Wasin .
Thanh âm đã không còn sự sợ hãi hay là e dè quyền lực của anh:
Quan trọng là chuyện đời tư của tôi, anh không có tư cách quản .
Thật sự bình thường nói chuyện cùng anh không được rồi.
Vân Thiên Nhược, cô nghe cho kĩ . Trình Dật Hàn đúng lúc dừng đèn đỏ, nghiêng người qua. Vẻ mặt chắc chắn:
Chỉ bằng cô là người do Lục Tử Kiện giới thiệu, tôi có tư cách .
Vân Thiên Nhược không có để ý thấy lí do Trình Dật Hàn đưa ra không thỏa đáng. Là vì câu nói của anh khiến cô tò mò quên mất sự cợt nhả vừa rồi.
Cái gì mà giới thiệu ?
Anh...anh có ý gì .
Đối với sự hoang mang trong cô, tâm tình anh dễ dàng tốt lên.
Xe chậm rãi đi, giọng nói cũng nhanh chóng truyền tới giải đáp thắc mắc của Vân Thiên Nhược.
Giọng điệu có bao nhiêu là xem thường:
Cô cho rằng bản thân tài giỏi? Nếu không phải Lục Tử Kiện lên tiếng xin, tôi làm sao có thể nhận cô vào làm .
Vân Thiên Nhược không có nghe nhầm chứ? Tay run rẩy nắm chặt lấy.
Anh không có... đùa? . Mặc dù biết, đây không phải anh đùa nhưng cô cũng không tình nguyện tin.
Cô nghĩ bản thân mình đủ tư cách để làm việc trong công ty X? . Không chút động tay, lời nói sắc bén dễ dàng đạp xuống tự tôn của Vân Thiên Nhược. Anh xem cô còn hống hách như thế nào?
Tôi biết... Ngập ngừng một chút cô mới lên tiếng:
Tôi không đủ tư cách...không đủ tư cách . Giọng nói buồn bã, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Bởi vì cô nghĩ đến, dáng vẻ xem thường của anh đối với mình.
Vân Thiên Nhược thật sự tin, đây là vấn đề cô luôn hoài nghi. Cô làm sao có thể được nhận vào công ty X chứ?
Lần nói chuyện cùng Lục Tử Kiện cô thật sự đã nhắc với anh về việc cô ao ước muốn làm việc ở đây.
Là anh giúp cô!
Trình Dật Hàn vô cùng chướng mắt, anh không thích cô đối đầu anh, lại càng chén ghét cô khuất phục. Bất kì biểu cảm nào của Vân Thiên Nhược anh đều xem thường.
Lặng người suy nghĩ Tử Kiện, tôi nên cảm ơn anh hay không đây. Bởi vì tôi rất phân vân, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi, nhưng anh lại là người khiến tôi gặp lại Trình Dật Hàn .