Sáng sớm Vân Thiên Nhược đã đến gặp Giản La Ân để hỏi về chuyện tối hôm qua có tiến hành thuận lợi.
Quản Lý Giản, hôm nay tôi đặc biệt đến cảm ơn cô vì đã giúp tôi .
Giản La Ân tâm trạng hôm nay đặc biệt cao hứng, cô hiện tại đã suy nghĩ thông suốt.
Cô không cần khách sáo như vậy. Tôi còn phải cảm ơn cô nữa . Giản La Ân đột nhiên thay đổi sắc mặt, lại còn thân thiết nắm tay Vân Thiên Nhược. Trong mắt dường như không còn có vẻ chán ghét không ưa.
Cảm ơn tôi! . Cô không nghe nhầm đấy chứ, Quản Lý Giản hôm nay thật lạ, còn nắm tay cô, còn cảm ơn cô chuyện gì chứ??
Đúng vậy. Cô không cần ngại, sau này tôi vẫn phải cần cô giúp! . Giản La Ân lúc này mới dùng ánh mắt chân thực để đánh giá Vân Thiên Nhược. Từ hôm qua, cô đã nhận ra được vài điều. Trò chuyện tâm sự cùng Lăng Tổng đã cho cô một cái nhìn khác.
Có cơ hội, tôi nhất định sẽ giúp cô . Giản La Ân đã gặp được chuyện gì mà khiến một con người có thể thay đổi đến như vậy.
Tôi sẽ nhớ câu nói này của cô . Đã bao lâu rồi cô không có đùa như vậy, cô cũng không rõ nữa rồi. Trong công việc, trong mối quan hệ xã hội cô luôn nghiêm túc.
Tôi đi làm việc đây . Lần này có thể an toàn rút lui, cô sẽ không quên sự giúp đỡ của Quản Lý Giản.
Ừm . Khóe miệng Giản La Ân cười nhẹ.
Vân Thiên Nhược không nghĩ đến Giản La Ân cười tự nhiên như thế, lại càng động lòng người. Trước khi kịp ý thức được cô đã lên tiếng:
Quản Lý Giản cười như vậy rất đẹp Sợ Giản La Ân sẽ hiểu lầm ý cô lại khẳng định: Tôi thật sự không phải nịnh bợ cô đâu
Tôi biết rồi, cô đi đi . Ánh mắt của Vân Thiên Nhược không biết nói dối, sao bây giờ cô mới nhìn ra chứ. Nếu như vậy, sau này cô sẽ cười nhiều hơn.
Vâng . Không biết Quản Lý Giản có hiểu lầm không đây. Nếu thật hiểu lầm cô cũng vô phương cứu chữa a.
Vân Thiên Nhược có nhìn thấy làn da trắng nõn của Giản La Ân hiện lên những vết do hoan ái để lại. Chỉ cần nhìn kĩ là có thể nhìn thấy, có thể để lại như vậy hẳn là rất cao trào đi. Tối hôm qua Quản Lý Giản đi cùng Trình Dật Hàn, rất có khả năng nam nhân đó là anh ấy.
Hôm nay tâm tình Quản Lý Giản vui vẻ như vậy khẳng định là có chuyện gì đó rồi. Quản Lý Giản vẫn luôn yêu thích Giám Đốc, nếu được anh ấy để ý Quản Lý Giản đương nhiên sẽ vui. Như vậy cô làm việc sẽ dễ dàng hơn, đáng lẽ ra cô cũng phải vui mừng. Nhưng Vân Thiên Nhược trong tim vẫn là có cảm giác nhói đau, cảm giác hít thở không thông thật khó chịu.
Đã tự nói là không được phép đau lòng mà . Thầm thở dài một hơi, vỗ nhẹ trái tim không biết nghe lời này. Tại sao cô lại làm chủ trái tim bên ngoài mạnh mẽ, nhưng thật ra dễ lay động như vậy chứ? Điều đáng nói là từ đầu đến cuối chỉ có một nam nhân làm nó mềm yếu.
Giản La Ân thấy Vân Thiên Nhược đi khỏi, bàn tay chống cằm hồi tưởng lại mọi chuyện.
Ban đầu cô cũng chỉ là muốn tình một đêm với Lăng Tổng, để kiếm chỗ dựa cho bản thân. Cô cũng đã gần 30 rồi, cần phải thay đổi.Sau khi Giám Đốc đi khỏi, cô cùng Lăng Tổng uống say rồi cả hai cùng tâm sự với nhau.
Lăng Tổng hiện tại là gà trống nuôi con, người vợ ngài ấy mất sớm. Những năm gần đây phong lưu không ít, lại không gặp được người có thể cho ngài ấy cảm thấy hạnh phúc. Hôm nay, gặp cô ngài ấy cảm nhận cô là cô gái khiến ngài ấy muốn sống đến suốt quãng đời còn lại. Ngài ấy nói qua cái nhìn của ngài ấy thì cô thích Giám Đốc Trình, nhưng đó không phải là tình yêu mà là chiếm hữu. Điều này Giản La Ân thừa nhận.
Lòng dạ phụ nữ trời sinh hạn hẹp, đố kỵ nhau. Giản La Ân cũng là ghen tỵ với Tăng Nhu Đình. Tăng Nhu Đình có thể trở thành người phụ nữ của Tổng Giám Đốc, tại sao cô không thể. Luận về gia thế cô không bằng cô ta. Nhưng về tướng mạo, thân hình và trong công việc cô không hề thua cô ta.
Đấu đá nhau, bằng mặt nhưng không bằng lòng. Điều này công ty ai cũng thấy, cô cũng vì muốn chứng tỏ với mọi người mà luôn cố gắng tiếp xúc với Giám Đốc khi có cơ hội.
Vân Thiên Nhược là nhân viên đặc biệt, được nhận nhiều ưu đãi đặc biệt của Giám Đốc. Cô không cam lòng, nên để cô ấy một mình một nhóm, để cô ấy làm gần hết công việc. Hôm qua là cô đã cho người khóa cửa phòng của cô ấy, cuối cùng mọi chuyện đúng như cô đoán. Tiếp đó, cô chỉ cần ăn mặc thật quyến rũ để lọt vào mắt xanh của Tổng Giám Đốc.
Nhưng khi ngơ ngẩn nhìn Tổng Giám Đốc ngồi yên tĩnh xem tài liệu, cô đột nhiên suy nghĩ Có phải cô đang trèo quá cao không . Giám Đốc nếu giống như những nam nhân khác, đam mê sắc đẹp, chìm đắm trong dục vọng. Liệu cô có còn hết lần này đến lần khác nghĩ mọi cách tiếp cận anh. Câu trả lời chắc chắn là không.
Từ lúc cô gặp anh đến lúc anh rời đi, ánh mắt anh chưa bao giờ nhìn đến cô dù chỉ thoáng qua. Khi Lăng Tổng có ý khác với cô anh cũng bình tĩnh như vậy. Lúc đó cô đã muốn từ bỏ người nam nhân cao cao tại thượng không ai bì nổi này. Hôm nay cô có thể chỉ nhốt Vân Thiên Nhược, nhưng nếu sau này cô không biết mình có còn tỉnh táo không nữa. Rất nhiều người vì tình yêu mà gây nên tội tày trời cô không muốn như vậy.
Trong cơn tuyệt vọng đó, cô đã khóc. Lăng Tổng đã nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng, an ủi lòng cô. Đồng thời như khai sáng đường đi cho cô vậy: Ân Ân, em đừng khóc. Tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng, hơn nữa em không có yêu Trình Tổng. Em sao phải khổ sở như vậy, tôi có thể cho em mọi thứ Trình Tổng có thể cho em. Tôi còn có thể cho em tình yêu mà Trình Tổng không thể cho em. Tình yêu có thể xuất hiện từ lần gặp đầu tiên, giống như tôi có cảm tình với em. Hoặc là trải qua thời gian dài, Trình Tổng đã không để ý em thì em buông tay đi. Có được không?
Giản La Ân một lúc lâu sau gật gật đầu. Đúng vậy, Giám Đốc không phải là nơi cô gửi gắm tình yêu. Vậy nên dù là Tăng Nhu Đình hay Vân Thiên Nhược được Giám Đốc xem trọng cùng cô không liên quan. Giám Đốc trong công việc luôn rất xem trọng khả năng của cô, không phải sao? Là một nhân viên, có được sự trọng dụng của cấp trên thì đã rất tốt, mọi người đều sẽ ngưỡng mộ.
Lăng Tổng vẫn kiên trì chờ Giản La Ân bình tĩnh lại. Đem người phụ nữ ôm chặt, ông muốn bảo vệ và chăm sóc người phụ nữ này. Ông tuyệt đối sẽ không để vuột mất khỏi lòng bàn tay. Nhân duyên có thể sẽ không cho ông cơ hội lần nữa.
Nâng khuôn mặt xinh đẹp đã đầy nước mắt, Lăng Chính Khắc hôn lên khuôn mặt Giản La Ân. Đôi môi nhanh chóng tìm kiếm môi anh đào nhẹ nhàng cắn rồi hôn thật sâu. Chiếc lưỡi hai người uốn éo, hòa quyện vào nhau, hút lấy hơi thở của đối phương. Hôn càng lúc càng sâu, càng càn rỡ.
Ưm... . Giản La Ân chưa từng chịu kích thích đến vậy, run rẩy khẽ rên. Hóa ra môi lưỡi quấn quýt lại cho người ta cảm giác hít thở không thông lại lưu luyến như vậy. Đến khi Giản La Ân cảm thấy mình nghẹt thở đến khuôn mặt càng đỏ bừng, Lăng Chính Khắc mới lưu luyến rời khỏi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy Lăng Chính Khắc hôn nhẹ lên trán Giản La Ân. Giản La Ân chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy, ngượng ngùng như thiếu nữ mới trải qua hương vị tình yêu.
Ân Ân tin tưởng anh, anh sẽ dùng thời gian chứng minh cho em biết anh là thật lòng nghiêm túc trong mối quan hệ chúng ta .
Em tin tưởng anh . Cho dù thế nào cô cũng muốn đánh cược một lần, muốn thật tâm thật ý yêu một người. Cô chợt nhận ra tình yêu chân thật chính là không quan tâm đến quá khứ của người đó, không phân biệt tuổi tác. Trước đây, cô chưa từng nghĩ qua điều này cho đến khi gặp được người đàn ông này.
Tình yêu là liều thuốc quý báu vừa là kịch độc vừa là thảo dược. Là loại nào là do bản thân ta sử dụng, tình yêu sẽ là một phần ảnh hưởng đến nhân cách của mỗi người.
Yêu nhưng lại muốn chiếm đoạt, đưa bản thân vào con đường tội lỗi chính là kịch độc.
Yêu sẽ khiến ta suy nghĩ nhìn nhận thấu đáo và chấp nhận sự thật chính là thảo dược.