Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 2 - Lời Nói Thật, Đại Mạo Hiểm 1

Trước Sau

break
Qua ánh mắt anh, Vân Thiên Nhược cảm nhận được sự lạnh lùng, xa lạ, còn có một chút hận ý, điều đó khiến cô giật mình, anh hận cô sao, số lần tiếp xúc không nhiều sao anh lại hận cô. Nếu như là vì chuyện đó thì không thể nào chứ. Chẳng lẽ lại là chuyện kia... Cô lắc nhẹ đầu, chắc là nhìn nhầm rồi.

Mọi người nãy giờ vẫn yên lặng quan sát, đối với thái độ của Trình Dật Hàn không ai tỏ ra ngạc nhiên cả. Âu Dương Thần lên tiếng, phá vỡ câu chuyện giữa Trương Băng Khanh và Phạm Đăng Hi, họ nói gì Vân Thiên Nhược nghe không rõ.

Mọi người cũng quen biết nhau rồi, chi bằng chúng ta chơi một trò chơi đi, để hiểu nhau hơn .

Lục Tử Kiện dựa hẳn người lên ghế, giống như lường trước được Âu Dương Thần sẽ không ngồi yên mà về: Cậu lại muốn giở trò gì?

Nghe Lục Tử Kiện nói vậy, 3 cô gái nhìn nhau rồi không hẹn mà ai cũng bật cười lên, không ai lên tiếng chỉ là nhìn chằm chằm Âu Dương Thần, như là muốn nghe tiếp Âu Dương Thần sẽ nói gì. Vân Thiên Nhược giờ đây cũng giữ được tâm bình thản, xem như không có gì.

Chúng ta chơi trò lời nói thật, đại mạo hiểm đi. Thế nào, thú vị chứ .

Trò này Vân Thiên Nhược có nghe nói nhưng chưa chơi bao giờ, cô thì dễ lắm, nên không nói gì để cho những người khác quyết định vậy.

Nghe vậy Phạm Đăng Hi lên tiếng: Thú vị đó, tôi đồng ý rồi quay sang Trương Băng Khanh hỏi: Cậu thấy sao? .

Trương Băng Khanh cười lộ ra hai má lúm đồng tiền nhìn rất đẹp, Âu Dương Thần đang quan sát và khi thấy Trương Băng Khanh gật đầu thì vui mừng thở phào nhẹ nhõm. Vân Thiên Nhược sao lại không nhìn ra chứ, Âu Dương Thần chính là thích Trương Băng Khanh, nhưng Trương Băng Khanh lại xem hắn như một người bạn thôi. Vân Thiên Nhược cũng không nói với Trương Băng Khanh, chuyện tình cảm nên để 2 người trong cuộc quyết định là tốt nhất.

Không chờ được hỏi tới, Vân Thiên Nhược nói luôn: Tôi cũng đồng ý . Cô nhìn Âu Dương Thần và Trương Băng Khanh để nói chuyện, cô vẫn còn rất ngại với 2 khối băng kia. Đối với sự cởi mở của Phạm Đăng Hi cô cảm thấy rất thoải mái và có thiện cảm.

Lục Tử Kiện đối với lời đề nghị này cũng cảm thấy thú vị nên cũng mở lời nói, ánh mắt nhìn mọi người rồi dừng lại trên người của Âu Dương Thần: Cậu đã nhiệt tình như vậy, tôi không đồng ý không được rồi. Này, Trình Dật Hàn cậu cũng đồng ý chứ hả? .

Giống như không cần suy nghĩ anh đáp luôn: Mọi người cứ chơi đi . Ánh mắt anh dừng lại một chút trên người cô rồi lạnh lùng nói: Tôi không có hứng thú .

Tự dưng, tim Vân Thiên Nhược bị ánh mắt của anh mà đập nhanh hơn, anh nhìn cô như vậy có ý gì chứ. Theo lời anh nói, Âu Dương Thần có chút thất vọng, bọn họ đã lâu rồi không đi chung, Trình Dật Hàn đã đồng ý đi là rất hiếm có. Không thể lên đây ngồi vậy được. hơn nữa anh còn có chuyện muốn mượn trò chơi này để hỏi một người.

Trình Dật Hàn, coi như là nể mặt tôi, cậu chơi cùng đi .

Cậu không phải không biết tính của tôi, chuyện tôi không muốn làm thì không ai có thể ép buộc cả . Trình Dật Hàn lạnh lùng nhìn Âu Dương Thần.

Âu Dương Thần nhìn Lục Tử Kiện cầu cứu chỉ đổi lại là cái lắc đầu, tỏ ý anh cũng chịu. Chơi với nhau bao lâu, sao anh lại không hiểu Trình Dật Hàn chứ.

Cứ nghĩ trò chơi này phải bỏ rồi, ngay lúc này Trương Băng Khanh lên tiếng: Dật Hàn, anh chơi đi có được không, anh luôn bận rộn với việc ở công ty rồi, xem như là bây giờ chơi gì đó cho khuây khoả .

Trình Dật Hàn vốn là thiếu kiên nhẫn, lại muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt như đang làm nũng của Trương Băng Khanh thì khựng lại. Đến khi anh nhếch miệng nói thì ngay cả anh cũng bất ngờ: Được .

Mọi người ai cũng ngạc nhiên nhưng đối với trò chơi đầy kịch tính này thì không ai để ý lắm, có Trình Dật Hàn tham gia trò chơi sẽ thú vị hơn rồi.

Trương Băng Khanh thầm vui vẻ, Trình Dật Hàn vì mình mà đồng ý Sao? Ở Mỹ đi chơi nhiều nhưng Trình Dật Hàn rất ít khi đi chung, anh ấy không thích những nơi ồn ào như vậy.

Lục Tử Kiện nhìn chằm chằm Trình Dật Hàn như để đánh giá, không phải chứ, mình có nghe nhầm không vậy.

Cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình Trình Dật Hàn lên tiếng:

Cậu nhìn tôi làm gì? .

Lục Tử Kiện thu lại ánh mắt rồi lại suy nghĩ:Bản thân mình mặc dù cũng rất khó gần nhưng tuyệt không bằng một góc của Trình Dật Hàn. Lục Tử Kiện không biết sao cảm thấy bản thân mình lại có hứng thú như vậy, mọi lần anh cũng ít tham gia những trò vô bổ này. Vừa nghĩ anh lại như vô tình nhìn sang Vân Thiên Nhược.
break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc