Tư Cầm Hồng kinh ngạc nhìn người tới, hắn không phải người bên cạnh nữ nhân kia sao? Hắn không đi coi chừng nữ nhân kia, sao lại xuất hiện ở trong cung của mình?
"Ngươi tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ tới trộm?" Tư Cầm Hồng lau nước mắt lạnh lùng nói, bày ra bộ dạng thần thánh không thể xâm phạm.
Viên Quân nghe vậy không nhịn được hơi nhíu mày, thương hại lúc đầu lập tức biến thành bất đắc dĩ, hắn vốn cực kỳ ghét nữ nhân này, nhưng bây giờ, hắn đã không còn cảm giác ghét, chỉ là bất đắc dĩ.
"Ta là trong lúc vô tình đi ngang qua, nghe có tiếng khóc nên tới đây xem một chút, không ngờ là ngươi." Viên Quân thành thật nói, đối với việc nàng ta bảo mình là kẻ trộm cũng không giận. Có thể do nữ nhân này cho hắn thấy được nàng giống như đứa bé, tùy hứng điêu ngoa nhưng không có tâm địa xấu.
Tư Cầm Hồng không ngờ tiếng khóc của mình dẫn người ta đến, nhất thời tức giận lại xấu hổ, mặt đỏ bừng, phản bác: "Ta khóc lúc nào, ta không khóc, là ngươi nghe lầm. Ngươi xông loạn vào đây lại còn ăn nói hồ đồ, cẩn thận ta sai người lôi ngươi ra ngoài chém." Giả bộ tức giận, Tư Cầm Hồng cố che giấu sự bối rối.
Viên Quân dĩ nhiên hiểu, hắn liền làm ra vẻ bừng tỉnh nói: "Chắc là ta nghe nhầm rồi, thật xin lỗi." Biết nàng sĩ diện, tự nhiên cho nàng cái bậc thang để leo xuống.
Mấy lời này của Viên Quân lập tức lấy lại mặt mũi cho Tư Cầm Hồng, khiến cho nàng đối với hắn tăng thêm hảo cảm, nên cũng không cảm thấy hắn đáng ghét. "Làm sao ngươi ở đây? Sao không đi canh chừng chủ tử của ngươi?" Nàng nhớ đến Tiêu Tương Phi, liền bĩu môi, không vui nói.
"Nàng có cung nữ thân cận theo hầu, không có chuyện gì cần ta, ta liền đi chung quanh một chút." Hắn không muốn nói cho người khác biết, là do hắn giận Tiêu Tương Phi nên mới chạy đi.
Tư Cầm Hồng bừng tỉnh hiểu ra, dời bước đến bên trong đình, chậm rãi ngồi xuống, nhắc tới Tiêu Tương Phi không khỏi tức giận: "Chủ tử của ngươi quyến rũ ca ca ta, còn đánh ta, mắng ta." Nhớ tới liền phẫn hận không dứt, cắn răng nghiến lợi.
"Nàng không phải như thế, không có người phạm nàng, nàng sẽ không phạm người. Ngươi không nên nghĩ nàng như vậy, con người nàng rất tốt, không phải như ngươi nghĩ." Vừa nhắc tới Tiêu Tương Phi, hắn liền không nhịn được bảo vệ, mặc dù đang giận nàng, nhưng hắn sẽ không để cho người nói xấu nàng như vậy.
"Ta cứ nói, nàng chính là muốn leo cao, muốn phất lên làm Phượng Hoàng. Ta không thích nàng, ta ghét nàng." Tư Cầm Hồng giống như bị ong mật trích nhảy dựng lên, không vui gào thét. Tiếng kêu của nàng đánh động không ít cung nữ thị vệ.
"Công chúa, công chúa. . . . . ." Một đám người vội vàng chạy tới, cuống quít kêu lên, chỉ sợ nàng đã xảy ra chuyện gì. Cho đến khi thấy Viên Quân cùng Tư Cầm Hồng ở chung một chỗ, kinh ngạc há to miệng, không biết có chuyện gì xảy ra.
Công chúa? ! Viên Quân nhìn Tư Cầm Hồng, trong lòng cũng đã lường trước nên không quá kinh ngạc. Từ Đột Bát Hỏa hắn cũng có thể thấy được Tư Cầm Hồng đã được hắn dung túng thế nào, dù có tức giận cũng không trách cứ nặng lời.
"Các ngươi lui xuống hết cho bản công chúa." Nàng không vui quát lên với đám nô tài, bị người phá đám, thái độ cũng rất ác liệt.
Cung nữ thị vệ thấy vậy bị dọa sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, thối lui đến cách đó không xa mới ngừng lại, nửa bước cũng không dám rời đi, chỉ sợ nàng sẽ xảy ra chuyện, cho nên chỉ có thể bất an đợi chờ.