Đột nhiên, hắn buông lỏng bàn tay như gông cùm ở cằm nàng ra.
“Chính là đối với ngươi, chưa nói tới tín nhiệm!”
Còn dám nói tới chuyện tiêu chảy, thù này bất báo phi quân tử!
“Thuộc Phong, chàng nghe ta giải thích đã. . . . . .”
Hữu nhàn giữ chặt vạt áo hắn, đại nhãn thủy mỵ bất an nhìn hắn.
Hắn dụng lực bỏ ra tay nàng.
“Không cần! Từ giờ trở đi, ngươi phải tới Từ Đường phạt quỳ. Trong vòng ba ngày không được ăn bất kỳ vật gì, cẩn thận hiểu rõ cái gọi là ‘tam tòng tứ đức’ cho ta, lấy phu vi cương, nếu như còn không rõ, vậy cứ tiếp tục quỳ, thẳng đến khi nào lĩnh ngộ mới thôi!”
Khóe môi cong lên tạo ra một nụ cười tà mị, lãnh mâu phóng xuất quang mang quỷ quyệt.
Hữu Nhàn giật mình, miệng há ra lại đóng vào ——
Khó trách tức giận thế, ăn nhiều ba bột đậu như vậy, nhất định hắn cũng không chịu được.
Cho dù hắn muốn phạt nàng, cũng là theo lý thường phải làm.
“Thiếp đã biết.”
Hữu nhàn nhìn thẳng vào chân của mình, nhẹ nhàng đồng ý.
“Vậy còn không nhanh đi?”
Thuộc Phong trừng mắt nhìn nàng.
“Nha, nhưng trước khi thiếp đi, chàng phải đáp ứng không được tái sinh khí với thiếp nữa.”
Hữu Nhàn ngước lên đôi mắt ngập nước, bất an đích xác nhận thức thái độ của hắn với mình.
Nàng thực để ý đến tâm tình của hắn.
“Yên tâm, nếu như có thể tận mắt nhìn thấy hình dạng ngươi bị đói đến dẹp bụng, nộ khí của ta nhất định sẽtan thành mây khói.”
Hắn nhướng mày, ác liệt phiết môi cười.
Nàng dám hại hắn đi suốt một đêm, như vậy hắn muốn nàng suốt ba ngày không đi được!
“Vậy, thiếp sẽ đi Từ Đường ngay bây giờ.”
Sau một lúc ngóng nhìn hắn, nàng ủy khuất hạ mắt, giống như ŧıểυ tức phụ cụ đầu xuống, chết lặng đi ra thiên điện.
Hắn nheo mắt, liếc bóng lưng nhỏ bé của nàng, tà mâu chuyển rực ——
Lần cuối nàng nhìn hắn, lại làm hắn thấy có loại cảm giác quen thuộc nói không ra lời.
Cảm giác mạc danh kì diệu, có lẽ, thời điểm nàng không ríu ra ríu rít, vẫn có thể làm rung động lòng người.
Ít nhất khi nhìn biểu tình khúm núm vừa rồi của nàng, hắn cũng không ghét, thậm chí còn. . . . . . Cảm thấy rất tốt?
Ý thức được chính mình lại có ý tưởng không đâu như vậy, hắn tà xuy lắc lắc đầu, loại ảo giác giống như đã từng quen biết này chợt lóe qua rồi biến mất.
Hữu Nhàn chưa từng thành thật như thế này bao giờ, liên tục quỳ suốt một buổi chiều mà không hề nhúc nhích, tuy rằng bụng cũng đã từ trước ngực thiếp vào sau lưng rồi, nhưng nàng vẫn tiếp tục kiên trì bền bỉ.
Nàng ngồi thẳng, hai mắt to đảo qua đảo các bài vị được bày đồ cúng trong điện thờ, cố gắng nhận thức các vị liệt tổ liệt tông của Thuộc Phong ——
“Từ phụ Thuộc chính Vương Thuộc Chi Khản vị” , ” Từ mẫu Thuộc Phương Thị vị” ?