Hữu Nhàn ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh đến phát tím lộ ra vầng sáng vui sướиɠ.
“Thuộc Phong! Cuối cùng chàng cũng đã trở lại! Thiếp đợi chàng từ chạng vạng đến bây giờ rồi đó!”
Thuộc Phong nhíu mày, nhìn nàng một cái thật sâu.
“Ngươi ngồi xổm ở đây nghiêm chỉnh cả buổi tối?”
“Đúng a! Thiếp vẫn canh giữ ở cửa, thật nha!”
Hữu Nhàn nhìn thẳng, mắt to trong suốt ngóng nhìn hắn.
“Ta không bảo ngươi chờ ta.” Hắn lạnh mặt nói.
“Nha, đúng là chàng không bảo thiếp chờ chàng, nhưng đây là việc thiếp tự nguyện!”
Hữu Nhàn vội vàng biện bạch.
Hắn nhìn nàng, sau một lúc lâu đột nhiên đem tầm mắt dời đi.
“Không cần thiết.”
Nói xong, hắn liền đi ngang qua nàng.
“Thuộc Phong, Thuộc Phong!”
Hữu Nhàn vội vàng lại gọi hắn.
Hắn quay đầu, trên mặt đã không còn bình tĩnh.
Hữu Nhàn đi nhanh đến trước mặt hắn, vươn tay giơ cái làn lên.
“Đây là thiếp cố ý làm cho chàng. Có thể ăn không thật ngon, nhưng mà, đó là một phen tâm ý của thiếp, chàng chỉ cần tùy tiện gắp mấy miếng thôi cũng tốt rồi!”
Hắn liếc cái làn trên tay nàng một cái, ngoài ý muốn thấy miệng vết thương trên đôi tay tinh tế mềm mại của nàng, tuấn mâu khép hờ hỏi:
“Tay ngươi làm sao vậy?”
“Tay?” Hữu Nhàn mất tự nhiên đem tay co lại. “Không có gì, chính là không cẩn thận quẹt qua làm bị thương mà thôi.”
Hắn mâu quang sắc bén nhìn nàng, liệt mâu bí hiểm bán dò xét.