“An phận một chút cho ta, nếu không ta ném ngươi lên núi làm thức ăn cho sói!”
“Không thể! Không thể!”
Hữu Nhàn nhanh chóng cuốn lấy cổ hắn, dễ dàng tin tưởng lời nói chỉ mang tính chất “đe dọa” của hắn.
Thuộc Phong theo bản năng nhếc môi nở nụ cười vừa thực hiện được mưu kế ——
Nha đầu xảo quyệt này lại dễ dàng mắc mưu như vậy?
Đột nhiên nghĩ đến Tần Tương, Hữu Nhàn xoay người, nở một nụ cười sáng lạng với hắn, cũng giơ ngón tay cái lên, đắc ý quơ quơ trước mặt hắn!
Tần Tương cũng giơ một ngón tay cái lên với nàng, cái miệng nhỏ nhắn của Hữ Nhàn càng mở lớn.
“Ai u!”
Hữu Nhàn quẫy người không yên, Thuộc Phong gia tăng chưởng lực, nâng lấy mông của nàng, đoạn nói:
“Ngươi gào khóc thảm thiết cái gì? !”
“Tại chàng đánh lén ŧıểυ thí (cái mông nhỏ) của thiếp chứ sao. . . . . .”
“Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi xa lạ lắm sao?”
Hữu Nhàn nghe thấy tiếng mắng, lập tức thành thật lại.
Mượn cơ hội đem đầu chôn ở lưng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt lấy phần da thịt khỏe mạnh lộ ra của hắn——
Trải qua bao gian khổ, nàng rốt cục cũng chiếm được một chút tiện nghi của tướng công!
Hắn thật sự nói được thì làm được, không những bắt nàng không được ra khỏi phòng nửa bước, hơn thế còn nhẫn tâm chưa một lần tới thăm nàng, ngay cả một lời chuyển đến cũng không có.
Không được ra khỏi phòng vừa vặn tiện cho việc chữa thương của Hữu Nhàn, đại phu nói nàng ít nhất phải nghỉ ngơi hơn một tháng, mà hắn chỉ cấm nàng có nửa tháng, đối với nàng mà nói, căn bản không tính là trừng phạt.
Lợi dụng thời gian rảnh rỗi, Hữu Nhàn suy nghĩ về kế hoạch tác chiến sau này ——
Không được đi mã phòng tìm hắn, nhưng không có khả năng không quấn quýt lấy hắn.
Mà sau này, nàng phải dùng cái cớ gì để lại gần hắn đây?
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Ai?”
Đôi mắt trong vắt của Hữu Nhàn đột nhiên tỏa sáng ——
Sẽ không phải là hắn đi?
“Là ta, Vương phi, Lâu đại nương ở trù phòng.”
“Lâu đại nương?”
Hữu Nhàn sửng sốt, người ở trù phòng không phải đều chán ghét nàng sao?
“Vào đi.”
Hữu Nhàn hắng giọng một cái, ra vẻ đứng đắn nói.
Cánh cửa bị Lâu đại nương nhẹ nhàng đẩy ra, trên tay bà bưng một cái bát, thái độ lạnh lùng khi nói chuyện với nàng ngày xưa đã bị thay thế, trên mặt còn mang một nụ cười hòa ái.
“Lâu đại nương, ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Hữu nhàn nhìn thẳng cái bát ở trên tay bà, kinh ngạc trừng lớn mắt.
“Ngươi không phải muốn độc chết ta đấy chứ? Ta chỉ bất quá đang tức giận nên nặng lời với ngươi mấy câu mà thôi!”
” Vương phi nương nương của ta, người đừng có nói bậy. Lão nô ngay cả có một trăm cái lá gan cũng không dám hạ độc chủ tử a!”