Hữu Nhàn bị hắn chà đạp tới không còn biết đau đớn cùng phản kháng, giống như một con rối gỗ nằm trên sàng đan, chỉ có lưỡng đa͙σ nước mắt đã cạn khô thành hai vệt trắng dài trên mặt——
Nguyên lai, đây mới thực sự là ý nghĩa của từ ”viên phòng”.
Đau quá. . . . . . Cũng thực khó chịu. . . . . .
Thời gian ngắn ngủi chưa đến nửa khắc nhưng đã làm cải biến cả về sinh lý lẫn tâm lý của nàng.
Điều này có nghĩa, nàng không còn là cái cô nương ngây thơ không biết gì nữa, mà đã lột xác làm một nữ nhân chân chính.
Thuộc Phong cách xa thân thể của nàng, sau đó chỉnh chu lại quần áo.
Hữu Nhàn thân mình run lên, mâu quang sâu kín đọng lại hướng hắn. . . . . .
Nàng suy yếu cuộn tròn thân mình, hai bàn tay nhỏ bé cố gắng che lại những chỗ lõa lồ, ánh mắt mờ hồ dời tới trên mặt hắn.
“Thiếp sẽ không lại hy vọng xa vời . . . . . . .”
Nàng nhìn thẳng vết trảo trên người mình, nước mắt trong suốt thấm ướt lông mi, thanh âm nho nhỏ, giống như đang tự thì thầm:
“Thiếp không có nói cho dì chuyện chúng ta không viên phòng, cũng không nói đêm thành thân chàng không trở về. Là dì chính mình đoán được, thiếp biết chàng mất hứng, về sau thiếp không vào cung nữa, sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng, chàng yên tâm đi. . . . . .”
Hữu Nhàn chậm rãi ngẩng mặt lên, quật cường không để cho mình bật ra tiếng khóc ——
Tuy rằng nàng giờ phút này rất muốn… khóc, muốn… khóc lớn một hồi.
“Ngươi nhớ kỹ cho ta, ta chỉ là phụng chỉ lĩnh mệnh, nhặt về thứ hàng thanh lý tất cả mọi người đều không cần!”
Phảng phất là sợ nàng bị thương không đủ sâu, hắn vô tình ở ngực nàng khoét thêm một đao.
“Tất cả mọi người không cần . . . . . . Hàng thanh lý?”
Nàng lặp lại lời nói của hắn, chỉ cảm thấy cổ họng dường như sắp không thể phát ra tiếng nữa.
Hắn khơi mào lông mày, miệt thị nhìn nàng một cái, ngoan nịnh cười nhạo nói:
“Toàn bộ kinh thành, nếu không phải ta số phận đen đủi thì có ai dám cưới điêu ngoa lỗ mãng nữ nhân như ngươi nữa?”
Nàng nhìn tuấn nhan lãnh khốc của hắn, sau đó rũ mắt xuống.
Đau đớn về tinh thần đã vượt xa đau đớn về thể xác.
Nàng đem bộ dáng Thuộc Phong cất chứa dưới đáy lòng, cố gắng nhớ lấy——
Sau này, có thể hắn sẽ càng thêm chán ghét khi nhìn thấy nàng đi? Như vậy, cơ hội gặp mặt nhau của họ càng thiếu. . . . . .
Thuộc Phong nheo mắt lại, khinh thường nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt của nàng.
Sau đó quay thân, bỏ lại Hữu Nhàn, như trước không mang theo chút lưu luyến nghênh ngang rời đi.
Một phòng cô tịch, chỉ còn lại mình nàng.
Mặc dù gả cho hắn, nhưng nàng vẫn coi như chưa có gia.
Nàng giống chiếc thuyền lá lênh đênh, cố gắng chịu đựng sóng gió để đến vơi giấc mộng của mình, nhưng lại thủy chung không tìm thấy bến cảng để đỗ lại. . . . . . (M: ý tứ của tác giả ở chỗ này quá thâm ảo, ta cũng không biết là gì nga~)
Dã nha đầu từ nhỏ đã không có tình thương của mẫu thân như nàng, vốn không có tư cách vọng tưởng bay lên đầu cành làm Phượng hoàng .
Nàng tuy có danh hiệu quận chúa, nhưng chỉ là loại tốt mã dẻ cùi, giống như ốc đảo giữa sa mạc, thoáng một cái liền biến thành hư vô.
Nàng là nữ nhi của Trắc phi, từ nhỏ bị Chính phi bài xích. Mẫu phi mất sớm, phụ vương, đại ca lại trường kỳ không ở nhà, nàng không biết nhận hết bao nhiêu lạnh nhạt xem thường, ăn hết bao nhiêu đau khổ.
Nhưng bất luận thế nào nàng cũng chưa từng oán giận ai, bởi vì hắn nói cho nàng biết ——
Chỉ cần nàng không sợ hãi, như vậy không ai dám khi dễ nàng.
Hắn nói rất đúng, dù lão Vương phi ương ngạnh, sau cũng bị sự điêu ngoa của nàng làm tức giận.
Nhưng mà cũng bởi vậy, nàng ở hoàng thất thanh danh suy tàn tới cực điểm, mọi người đều đối với nàng kính nhi viễn chi.
nɠɵạı giới bình phẩm, dư luận công kích, điều này nàng có thể không ngại, nhưng thời điểm hắn cho rằng nàng là người “không thể nói lý”, nàng còn có thể cái gì cũng không để ý sao?
“Nếu không phải ta số phận đen đủi thì có ai dám cưới điêu ngoa lỗ mãng nữ nhân như ngươi?”
Những lời này như là nguyền rủa quanh quẩn bên tai nàng.
Tất cả mọi người không ai cần nàng. . . . . . Hắn cũng không cần . . . . . .