Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia 
	
						Chương 174: Rơi xuống: Thật cẩn thận (1)
			 
	
	
		
			Màu nền 
			
				Màu tối 
				Mặc định 
				Xám nhạt 
				Xanh nhạt 
				Xanh đậm 
				Vàng nhạt 
				Màu sepia 
				Vàng đậm 
				Vàng ố 
			 
		
		
			Font chữ: 
			
				Palatino Linotype 
				Bookerly 
				Segoe UI 
				Patrick Hand 
				Times New Roman 
				Verdana 
				Tahoma 
				Arial 
			 
		
		
			Chiều cao dòng: 
			
				100 
				120 
				140 
				160 
				180 
				200 
			 
		
		
			Kích cỡ chữ: 
			
        
             
        
             
         
		
	 
	
	
	 
		 Hữu Nhàn dán mặt vào bộ lông tơ của nó, cảm giác đồng bệnh tương lân trỗi dậy trong lòng nàng. “Thì ra chúng ta giống nhau. Đều không có ai yêu thương, đều cô độc.” Nàng dùng gò má mịn màng cọ xát nó “Nhưng sau này mày không phải sợ nữa, ta sẽ chăm sóc mày!” Hữu Nhàn nhếch môi cười đau khổ. “Ta không thể làm mẫu thân, vậy ta sẽ nuôi mày thật tốt, mày thấy có được không?” Hữu Nhàn lẩm bẩm, đôi mắt to đẹp nhìn nó. Chú chó nhỏ vẫy vẫy đuôi giống như bảo bối nghe lời. Hữu Nhàn nhoẻn miệng cười. “Vậy là mày đồng ý rồi? Nhưng mày chưa có tên, gọi mày là gì được?” Nàng suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên sáng mắt lên. “Được rồi, toàn thân mày trắng như tuyết, vậy gọi mày là ŧıểυ Bạch nhé, được không?” Chú chó nhỏ nửa hiểu nửa không, lại kêu lên hai tiếng nhỏ giống như đồng ý với nàng. “Thật tốt quá, ŧıểυ Bạch của ta thật thông minh, ta rất thích mày.” Hữu Nhàn cười tươi, giờ lúc này chính là lúc vui vẻ nhất của nàng trong mấy ngày nay. Vui vẻ một hồi, đột nhiên nhớ tới Thuộc Phong, nụ cười của nàng lúc lập tức không còn, nhíu mày lại. “Nhưng mà, không biết Thuộc Phong có đồng ý để ta nuôi mày không?” __________________ “Ngươi ôm chó đến thư phòng của ta làm gì?” Thuộc Phong vừa vào cửa đã thấy Hữu Nhàn ôm một con chó lông trắng ngồi trên ghế chờ hắn. Hắn vô thức nhíu mày lại, hơi khó chịu. Hắn không thích sủng vật, đặc biệt là động vật có lông. “Phong, tên nó là ŧıểυ Bạch!” Hữu Nhàn nói khẽ. Sợ rằng nàng tự ý nuôi ŧıểυ Bạch sẽ khiến hắn không vui nên đến xin sự đồng ý của hắn trước. Thuộc Phong nheo mắt lại, môi mỏng nhếch lên cười nhạo. “Mấy ngày nay còn cho rằng ngươi đã có chút tiến bộ, xem ra ta đoán sai rồi, ngươi vẫn là Giang Hữu Nhàn trước đây, ấu trĩ không chịu nổi.” “Ta…” Hữu Nhàn còn chưa biết nói gì đã bị hắn châm biến một trận. “Ta chỉ muốn nuôi nó.” Tuy là sợ nhưng nàng vẫn nói. Thuộc Phông ngẩng đầu không nói nhìn chằm chằm nàng, nhìn thấy ánh mắt phức tạp của nàng. “Thuộc Phong…có phải chàng không thích ta nuôi ŧıểυ Bạch không?” Hữu Nhàn bị hắn nhìn, trong lòng lo lắng sợ hãi. Thuộc Phong hừ khẽ một tiếng, xoay người đi về phía bàn công văn. “ŧıểυ Bạch, ŧıểυ Bạch, ngươi còn nói nữa thì cho đọc thuộc lòng luôn.” Hắn không cười mỉa nàng, cũng chuyển hướng bước đi.