Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhạt, ôm cơ thể lạnh ngắt của hữu Nhàn vào trong
Liếc qua, không biết là mồ hôi hay là nước mưa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hắn cười thầm.
Một thân một mình tìm tới chỗ hắn, lá gan này không giống của một nữ nhân.
Do dự nhìn túi quần áo và đồ dùng hằng ngày Hữu Nhàn mang theo đã bị nước mưa làm ướt hết, hắn chỉ có thể đưa quần áo của mình cho nàng mặc.
“Lát nữa ta đi luyện binh, ngươi đợi ở trong trướng, có vấn đề gì không?”
Nhìn nàng mặc một thân nam trang, Thuộc Phong nhíu mày hỏi.
“Sao muộn rồi mà vẫn còn luyện binh?”
Hữu Nhàn mở to đôi mắt thỏ, không hiểu hỏi lại.
Thuộc Phong buồn cười, bĩu môi.
“Ngươi cho rằng chỉ ban ngày mới có chiến sự?”
Hữu Nhàn rụt cổ lại, cơ thể hơi run, nhưng nàng vẫn mạnh mẽ xem như không có chuyện gì , ngoan ngoãn gật đầu.
“Được, chàng đi đi, ta, ở đây không có việc gì đâu.”
Hắn để nàng ở lại, đã là ban ân đối với nàng rồi, nàng không dám làm trê nải thời gian của hắn
Thuộc Phong nhìn nàng một cái, tuy sắc nhìn sắc mặt nàng có chút không ổn, nhưng cũng chỉ để ở trong lòng.
“Có việc gì thì bảo Tần Tương gọi quân y, hắn ở ngoài đó.”
“Được, ta biết rồi, chàng mau đi đi!”
Hữu Nhàn dịu dàng như cơn mưa nhỏ.
Dường như có chút kinh ngạc vì đột nhiên thấy nàng hiểu chuyện, Thuộc Phong khẽ nhíu mày, sau đó ra khỏi lều.
Sau khi Thuộc Phong rời đi, không khí trở nên ảm đạm, đó là điều duy nhất nàng cảm nhận được.
“Tần Tương……..”
Đầu Hữu Nhàn choáng váng, mắt đã nhìn không rõ, thanh âm quá mức suy yếu, đến mức Tần Tương ở ngây bên ngoài cũng không nghe thấy.
Cơ thể nàng phát sốt, ý thức cũng dần mơ hồ, Hữu Nhàn chim trong trạng thái mông lung, nửa tỉnh nửa mê.
Lúc Thuộc Phong trở lại đã là quá nửa đêm.
Lúc đầu hắn cho rằng Hữu Nhàn đang ngủ, nên đắp chăn, chuẩn bị đi ngủ.
Lúc hắn nằm xuống, nàng bắt đầu chuyển sang mê sảng, mắt nhắm chặt, khuôn mặt ửng đỏ bất thường.
Tay hắn sờ lên trán nàng, mới phát hiện nàng sốt cao như vậy!
Nhất định là bị cảm lạnh mà phát sốt lên! Nữ nhân ngốc này, ngay cả sức kêu lên một tiếng cũng không còn!
“Người đầu!” Thuộc Phong hô lớn, Tân Tương tiến vào ngay lập tức.
“Vương Gia, có chuyện gì ạ?”
“Gọi Hầu Đức Thâm đến!”
Con ngươi lạnh lẽo của hắn trừng lớn.
“Hầu…………Hầu đại phu?”
“Ngươi đi mau, đưng nói nhiều lời vô nghĩa!”
Thuộc Phong nhíu chặt lông mày, quát.
“A! Vâng! Vâng!”
Tần Tương đảo mắt đã thấy Hữu Nhàn nằm không nói một tiếng, rót cuộc cũng tỉnh ngộ.
Không lâu sau, Hầu Đức Thâm mang theo thòm y dược đến.
“Vương Gia, không nên quá mức đau lòng, ŧıểυ nhân đã cắt thuốc trị hàn cho nương nương, uống vài thang sẽ không còn gì đáng ngại.”
Hầy Đức Thâm đóng hòm thuốc lại, nói với Thuộc Phong.
Hắn thấp giọng ậm ừ, tròng mắt yên tính liếc qua khuôn mặt nhỏ nhắn đổ mồ hôi của Hữu Nhàn.
“Có điều, ŧıểυ nhân bắt mạch cho Vương phi, phát hiện mạch đập của người có chút dị thường. Xin hỏi Vương Gia, trước đây nương nương có từng trúng độc hay bị bệnh gì không?”
Thuộc Phong trầm tư trong chốc lát, giống như đang suy nghĩ diều gì, nói “………Đã từng, hôn mê hơn nửa năm nhưng đã tỉnh lại sớm. Sao, có vấn đề gì?”
Hầu Đức Thâm lấy làm tiếc, thở dài “Mạch tượng của nương nương đập hỗn loạn……….hẳn là chứng bệnh không thể mang thai.”
“Không thể mang thai?”
Thuộc Phong nhướn mày, thần sắc không quá gay gắt.