Hữu nhàn bị ánh mắt rưng rưng của Tử Ngọc làm mất tự nhiên, nàng nghĩ Tử Ngọc đang trách mắng nàng.
“Tử Ngọc, ngươi có phải giống như bọn họ, cho rằng ta rất xấu tính?”
Hữu Nhàn lo sợ hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thật sâu.
“Quận chúa, sao người lại nói vậy? Tử Ngọc từ nhỏ hầu hạ người, người là chủ từ tốt hay xấu, Tử Ngọc còn không biết sao?”
Tử Ngọc an ủi nàng, nhưng nói ra đều là những lời thật lòng.
Tuy rằng nɠɵạı giới bình luận về chủ tử không tốt lắm, nhưng đó đều chỉ là bọn họ nghe nhầm rồi đồn bậy mà thôi.
Ở trong mắt nàng, chủ tử là một cô nương thiên chân vô tà. Nếu không ở cùng nàng một chỗ, có lẽ sẽ bị cường hãn tư thế của nàng làm giật mình.
Nhưng chỉ cần hiểu biết con người nàng thì sẽ phát hiện, nàng thực ra là người rất dễ bị thương tổn, chẳng qua muốn võ trang mình thành một ŧıểυ cô nương thực sự kiên cường mà thôi.
Hữu Nhàn nâng cặp mắt con thỏ xinh đẹp lên, cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng mấp máy hai cái.
“Tử Ngọc, ngươi thật tốt.”
“Không phải Tử Ngọc tốt mà sự thật là như vậy.” Tử Ngọc cười cười nói.
Khuôn mặt Hữu Nhàn rố cục thoáng thả lỏng, cũng ngây ngô cười theo.
“Ngươi không giận ta, ta đây an tâm.”
“Cốc cốc cốc” , bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
“Quận chúa, thiếu Vương gia có chuyện tìm người, muốn người qua đó một chuyến.”
“Đại ca tìm ta?”
Hữu Nhàn nghi ngờ nhướng mày.
Hiện tại đại ca tối ngày chỉ lo vây quanh tẩu tử cùng một đôi nữ nhi, đã lâu không có thời gian rảnh rỗi quan tâm tới nàng.
Hôm nay, có chuyện gì đặc biệt sao?
“Đại ca, huynh tìm muội?”
Hữu Nhàn đi vào thư phòng của Hữu Hạo, hắn đang đứng ở trước bàn, múa bút phô mực.
Nghe thấy tiếng Hữu Nhàn, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, sau đó lại tiếp tục viết chữ.
“Hôm nay họ Thuộc tới cầu thân, muội vụng trộm đi gặp hắn có phải không?”