Một tiếng kêu như con mèo hen, khàn khàn vang lên, tuy nghe thoáng qua có vẻ khí lực yếu ớt, nhưng lọt vào tai Triệu Vân lại như sấm nổ vang vang. Bạch Mã đang đà phi chợt khựng lại, hai vó trước dựng đứng, xoay vòng vòng trên hai chân trụ sau, cái đuôi dài của con chiến mã quét một lớp bụi mờ mờ bốc lên. Hứa Hùng và Tô Uyển Vân cũng vội gò cương dừng ngựa, cả ba cùng ngưng thần, nhìn về phía trước.
Trước mặt ba người, bốn quái nhân đang đứng dăng hàng ngang, giáp trụ sáng ngời, oai phong dũng mãnh. Triệu Vân để ý nhìn ra thì về tướng mạo và tuổi tác bốn người khác hẳn nhau, chúng chỉ có một thống nhất, đó là giáp phục mang binh hiệu quân tướng Tào Tháo.
Người mé tả đứng trước mặt trắng, một chòm râu dê dài đượt, trạc khoảng ba mươi tuổi, mình mặc võ phục màu lam thẳm, tay cầm một cây Xà Thương, mũi thương không có gì đặc biệt, giống như các ngọn thương khác, nhưng đầu thương lại vắt vẻo một con Kim Tuyến Xà, thân hình vàng óng, luôn ngóc miệng phun phì phì chấn nhiếp tâm người, người này quả có dáng thư sinh, ngoại trừ trên mặt đeo ngang một tấm băng che kín mắt, nguyên uỷ hắn bị chột một mắt.
Người mé hữu đã đứng tuổi vào trạc tứ tuần, mũi huếch, miệng rộng, mắt to, mày rậm, dưới cằm râu đâm tua tủa và cứng như thép, người này có dáng uy mãnh phi thường, tay sử một cây Báo Sơn Đao, lưỡi sắc lẻm, chín chiếc vòng vàng không ngớt rung lên, va nhau kêu leng keng.
Triệu Vân đưa mắt quan sát tiếp, người thứ hai bên trái, đứng phía sau vào trạc hăm nhăm tuổi, cặp lông mày tựa hình thanh kiếm, mắt sáng như sao, thật là một chàng trai tuấn mỹ. Gã mặc võ phục màu xanh lợt, chuôi kiếm thò ra ngoài vai.
Người thứ tư là một anh lùn, đầu đội phượng cân, mình mặc áo lam tên lùn này chẳng những không đeo binh khí mà chân lại đi đôi giầy tiêu dao tựa hồ không phải là đi ra trận động thủ cùng người, mà là đi dạo vậy, trông bộ dạng hắn, nếu không có tấm áo choàng mang phù hiệu Tào binh thì coi chẳng khác một cậu tú béo lùn ra chiến trường để uống rượu ngâm thơ.
Nữ nhân duy nhất trên đường trường là Tô Uyển Vân, sau khi đưa mắt ngỏ bốn người liền cất tiếng hỏi:
- Tiện thiếp xin kính chào Hạ Hầu Song Kiệt nhị tướng quân. Chư vị có thể vui lòng nhượng đường thả cho bọn ta đi được không?
Tên trung niên mặt trắng tủm tỉm cười đáp:
- Cô nương là phận nữ nhi, có đi qua thì cũng chẳng sao, nhưng hai tên nam tử kia thì không được.
Hiển nhiên gã trung niên mãnh tướng này ỷ mình bảnh trai và hy vọng lời nói của mình gây được thiện cảm với mỹ nhân, sau khi hạ thủ được hai người Triệu Vân và Hứa Hùng thì có thể chinh phục được người đẹp.
Tô Uyển Vân trầm ngâm một lúc rồi đáp:
- Ta biết các vị đều là tướng của Tào Tháo, nếu không thể lượng dung mở đường thì đành phải dùng sức vậy, chứ họ Tô này có bao giờ bỏ phu tướng và anh em để cầu bình an cho riêng mình. Chẳng hay vị nào sẽ ra tay trước vậy?
Nghe thanh âm ôn nhu của Tô Uyển Vân lọi vào tai, viên tướng mặt trắng hỏi:
- Quí tính cô nương là gì?
Tô Uyển Vân liếc mắt nhìn Triệu Vân, thấy phu tướng không có phản ứng gì, liền điềm đạm đáp:
- Tiểu nữ là Tô Uyển Vân, còn tứ vị tướng quân, chẳng hay danh tính ra sao?
Trung niên mặt trắng nói:
- Anh em tại hạ là Hạ Hầu Đôn và Hạ Hầu Uyên, thiên hạ vẫn gọi là Hạ Hầu Song Tướng, còn hai người này là thuộc tướng tâm phúc, Chu Tấn, Chu Phong.
Lúc này, Triệu Vân mới mở mồm nói:
- Thì ra là Hạ Hầu Song Kiệt, Triệu mỗ từ lâu vẫn nghe danh và vô cùng khâm phục. Hôm nay, Triệu mỗ có việc, phải về với chủ tướng, chẳng hay nhị vị anh hùng có thể nhường lối để Triệu mỗ qua được không?
Hạ Hầu Uyên, viên tưóng râu xồm cầm đao đáp:
- Tại hạ tưởng vụ này để cô nương định đoạt hay hơn. Bất cứ môn gì tại hạ cũng liều mạng bồi tiếp.
Liếc mắt nhìn đám nam nhi còn lại, hắn gằn giọng:
- Bọn ta vâng lệnh thừa tướng, ngày hôm nay phải bắt bằng được con trai Lưu bán dép và con hổ trắng vùng Thường Sơn, còn hai tên kia có thể bỏ qua, vậy ngươi mau xếp giáo quy hàng, thân sẽ được bảo trọng, nếu nghịch mạng, e chết chẳng toàn thây.
Triệu Vân phá lên cười ha hả, nghiến răng nói:
- Ta vốn kính trọng oai danh Hạ Hầu Song Kiệt là bậc kiệt hiệt trên đời, chứ nào vì sợ võ công của nhị vị. Còn hai tên thủ hạ của nhị vị, nếu không lầm, đó là Giang Tây Song Ma Chu Tấn, Chu Phong, hai con quỷ hút máu người môn phái Hấp Huyết Môn phải không? Gặp mặt mới biết nhau, ta quả thất vọng cho oai danh của Hạ Hầu Song Kiệt khi hai người thu nạp bọn chúng.
Quả thực, hai tên thủ hạ của Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên chính là Giang Tây Song Ma. Chu Tấn, Chu Phong là hai anh em ruột, cùng theo học một thầy là Hấp Huyết Lão Nhân, cùng tập luyện một môn công phu vô cùng bá đạo là Hấp Huyết Ma Công, chuyên dùng máu người để luyện công.
Sau khi Hấp Huyết Lão Nhân tạ thế vì hút nhầm máu của một người đang bị nhiễm độc, hai anh em lên thay nắm quyền chưởng lệnh Hấp Huyết Môn, Chu Tấn là anh nắm quyền chưởng môn, Chu Phong là em là phó môn chủ.
Năm năm trước, hai phái hắc, bạch vì quá phẫn nộ trước hành vi tàn ác của môn đồ Hấp Huyết Môn đã tụ tập lại, tổng công kích tổng đàn Hấp Huyết Môn, tất cả môn đồ Hấp Huyết Môn đều bị sát tử, chỉ còn hai anh em nhờ võ nghệ cao cường trốn khỏi vòng vây, nhưng cũng từ đó biệt tích giang hồ, ngờ đâu lại núp bóng trong quân Tào, trở thành thuộc hạ của Hạ Hầu Song Kiệt.
Biết đã bị lộ chân tướng, Chu Tấn, tên lùn có con hoả điêu chợt cất giọng cười khằng khặc, dứt tràng cười, hắn quát:
- Nhận ra được Giang Tây Song Ma, các ngươi kiến thức cũng không kém đâu. Nhưng nếu thế thì không một ai được đi qua đây, mau xếp giáp quy hàng, nếu không, ta hút máu đến chết không tha.
Hứa Hùng từ đằng sau nghe Chu Tấn ngạo mạn, khoác lác, nóng mắt liền lên tiếng:
- Thằng lùn Chu Tấn nhà ngươi, với con chim sẻ trên tay, ai mà chẳng nhận được, còn thằng áo xanh mặt đĩ thoã kia, không phải Chu Phong thì là ai, cây Hấp Huyết Kiếm hắn đeo trên lưng, tránh vào đâu được.
Chu Tấn cười ha hả:
- Đã nhận biết anh em chúng ta, các ngươi chẳng nhẽ vọng tưởng có thể thoát được chẳng?
Hứa Hùng cười nhạt, nói:
- Ai còn sợ hai con quỷ hút máu các ngươi, chứ Tán Hồn Kỳ ta nào có coi các ngươi ra gì. Năm xưa, có nhớ ai đã đại phá Hấp Huyết Thâu Hồn Trận của Thập Bát Hộ Pháp Hấp Huyết Môn không, chính là đích truyền đệ tử của phương trượng Thiếu Lâm và ta đó.
Chu Phong lúc đó mới cất giọng the thé, quát:
- Thì ra là ngươi đã hại chết Thập Bát Hộ Pháp của ta, thù này không trả không xong, nếu có gan, chúng ta thử vài hiệp cho biết tài cao thấp.
Tô Uyển Vân cắt lời:
- Nếu nhị vị chỉ muồn tỷ thí phân tài cao thấp thì nên lấy đó làm điều kiện để cho bọn ta qua đường. Nếu Hứa đại ca thua, các người muốn gì, bên thiếp cũng chiều, còn nếu đại diện bên các người thua, xin nhường đường, không biết có được không?