PHÉP TẮC CỦA MA NỮ

Chương 35 - Sữa đậu nành

Trước Sau

break
Kết thúc “bữa sáng” gần hai tiếng đồng hồ, người đàn ông thần thanh khí sảng* mở cửa ra, hốc mắt của ma nữ nhỏ đi theo phía sau đỏ hoe, cổ họng nghẹn lại, bộ dáng ủy khuất lại vô cùng đáng thương.

*Thần thanh khí sảng: tinh thần sảng khoái và tâm trạng tốt.

Sữa đậu nành cùng bánh quẩy mua lúc sáng đã sớm nguội lạnh, người đàn ông cũng không để ý, tao nhã bẻ bánh quẩy vàng óng thành từng miếng nhỏ, nhúng vào trong sữa đậu nành thơm ngon đậm đà, cực kỳ hài lòng mà thưởng thức từng miếng một.

Anh liếc nhìn sang, nhìn thấy Hạ ŧıểυ thư đang đấu tranh tư tưởng với sữa đậu nành: “Em không ăn?”

Hạ Hữu Thất cực kỳ tức giận trừng mắt liếc anh một cái: “No rồi.”

Cố thiếu gia vô cùng vui vẻ, không nhanh không chậm lau tay sạch sẽ, cúi đầu ghé sát vào cô: “So ra thì anh cho em ăn ngon hơn có đúng không?”

Ma nữ nhỏ không thèm để ý đến anh, nhích sang một bên.

“Ôi, đừng tức giận mà.”

Cố Dực mỉm cười híp mắt nắm lấy tay cô, vô cùng dịu dàng lại ân cần nói: “Không ăn nó thì nói thẳng ra, anh trai vẫn còn, tất cả đều là của em nha.”

“Anh chính là đồ mắc bệnh thần kinh.”

Cô gái nhỏ vừa mới bị người nào đó thu thập làm cho cả người mềm nhũn, bây giờ ngay cả trong lời mắng chửi người khác cũng có vài phần nũng nịu, khẽ lẩm bẩm, tức giận đẩy anh ra, không thèm quay đầu mà lao thẳng vào phòng khách.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào bóng lưng cứng đờ của cô, nghĩ lại mới nãy cô nuốt thứ chất lỏng trắng đục hơi tanh kia liên tục ba lần, vành mắt ngập nước, âm thanh ho khan như cổ họng bị xé rách.

Anh vẫn chưa thỏa mãn sờ sờ môi, cả căn phòng tràn ngập tiếng cười sảng khoái vui vẻ của anh.

Cô Dực bị bệnh mấy ngày, công việc tầng tầng lớp lớp chất chồng lại thành núi, không để cho anh có một chút thời gian nghỉ ngơi.

Trong thư phòng, mấy hội nghị trực tuyến liên tục được mở không một chút kẽ hở, đến khi kết thúc, cổ họng của anh đã khô khan mức không nói nên lời.

Đảo mắt qua một tập văn kiện, anh vừa mới cầm bút định ký tên lên thì một tách trà nóng được đặt bên cạnh, mùi hương thơm dịu tràn vào khoang mũi.

Cố Dực nâng ánh mắt, cô gái nhỏ nhìn anh mỉm cười dịu dàng, anh đờ đẫn vài giây, sau đó liền cong môi, sự mệt mỏi cùng rã rời trên người anh nháy mắt tan thành mây khói.

Anh ôm người đặt lên trên đùi, áp sát vào lồng ngực ấm áp của anh.

“Hết giận rồi?”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp: “Anh cho rằng hôm nay em sẽ không thèm để ý đến anh.”

“Em không có nhỏ nhen đến như vậy.”



Hạ Hữu Thất ngọt ngào, cọ cọ lên cổ anh: “Chỉ là thấy anh bận rộn, không muốn quấy rầy.”

Cố Dực mỉm cười, bàn tay yên lặng không một tiếng động luồn vào trong áo của cô, đầu ngón tay như có điện, khẽ vuốt ve da thịt trơn nhẵn.

Sự vuốt ve làm hô hấp của anh ngày càng nặng nề, sức lực nhào nặn trên tay cũng không nhịn được mà trở nên thô bạo.

Ma nữ nhỏ nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của anh, vừa cảm thấy bất đắc dĩ vừa buồn cười, cực kỳ cẩn thận mà khẽ nhích cơ thể ra, muốn tránh khỏi vật “dễ cháy” đang dần căng cứng cùng lớn lên kia.

Cô ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ tối đen, nhẹ giọng hỏi: “Bình thường anh làm việc và nghỉ ngơi cũng như thế này sao? Ngày đêm đảo lộn, ăn uống rối loạn?”

Cố Dực nhẹ nhàng cất giọng: “Ngày đêm đối với anh mà nói không có gì khác nhau. Không có rượu với thuốc ngủ, đi ngủ cũng trở thành một thứ xa xỉ.”

Trong lòng cô đau nhói, cảm xúc không khỏi trầm xuống, cụp mắt xuống không trả lời lại.

“Đừng nghĩ nhiều.”

Người đàn ông hôn nhẹ lên mặt cô: “Đều là chuyện trước kia, bây giờ đã có em bên cạnh, anh sẽ từ từ thích ứng với cuộc sống bình thường.”

Hạ Hữu Thất rất khó để có thể không để ý đến nỗi oán trách từ sâu thẳm đáy lòng mình, nếu cứ tiếp tục đề tài này, e rằng cô sẽ không khống chế được cảm xúc của mình, khiến cho cả hai người đều khó chịu.

Cô vùi mình ở trước ngực anh, giọng nói mềm mại: “Đói bụng không?”

Cố Dực cúi đầu nhìn mặt đồng hồ, kim đồng hồ vừa vặn chỉ vào 20:00.

“Đến giờ này rồi, sao em không gọi anh?”

Anh ôm lấy cô muốn đi ra bên ngoài phòng: “Dẫn em ra ngoài ăn chút gì đó.”

“Không đi.”

“Hửm?”

Hạ Hữu Thất không nhanh không chậm nói: “Em đã gọi giao hàng rồi, nóng hổi luôn nha.”

Cố Dực dừng bước chân lại, nhìn ma nữ nhỏ trong lồng ngực đang cuộn lấy mái tóc đen của mình, con ngươi lấp lánh hơn cả những vì sao.

Anh khẽ nhướng mày, trưng ra bộ dạng thiếu gia kiêu ngạo: “Là món gia đây thích ăn sao?”

Cô gái nhỏ mỉm cười: “Đảm bảo ngài sẽ thích.”

Một phút sau.

Cố thiếu gia mở hộp thức ăn in hình bức tranh thủy triều, mở nắp ra, mùi hương thơm ngon của gạo bốc lên khiến da đầu anh tê dại, người đàn ông sững sờ khoảng chừng ba giây, chậm rãi xoay người lại, rảo bước từng bước một về phía cô gái đã sớm tránh xa anh mấy mét.



Người đàn ông tràn đầy mong đợi gầm nhẹ: “ Hạ Hữu Thất, em lại đây cho anh.”

Cô gái nhỏ cười đến nghiêng ngả cả người, chạy không được bao lâu đã bị một tay người đàn ông kẹp chặt, hai người cùng nhau ngã xuống chiếc ghế sô pha màu nâu sẫm.

“Được rồi, được rồi.”

Cô tha thiết cầu xin tha thứ, giọng nói dịu dàng lại lạc điệu: “Em sai rồi, ăn cơm trước có được hay không?”

“Không được.”

Cố mím môi cười trộm: “Món đó không hợp khẩu vị của anh hả?”

Anh gần như nghiến răng nghiến lợi: “Con mẹ nó, lúc ở bệnh viện, vừa ăn một bát cháo trắng đã muốn nôn ra, xuất viện rồi cũng không dừng nữa sao?”

Đôi mắt Hạ Hữu Thất chân thành tha thiết, lại có chút ủy khuất: “Bác sĩ đã dặn, ăn uống phải thanh đạm, em chỉ làm theo lời dặn của bác sĩ, có chỗ nào không đúng?”

Cố Dực hơi híp mắt lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của cô: “Ăn cũng được, trừ khi em đút cho anh ăn.”

Cô mỉm cười ngọt ngào: “Được.”

Cháo trắng thơm ngọt lại nhuyễn ra, khi ăn vào lập tức tan ra trong miệng, dưa chuột muối chua cay cay cũng giòn giòn ngon miệng. Người đàn ông ban nãy còn một mực từ chối bây giờ lại thành thật mở miệng ra theo quy luật, bất tri bất giác đã ăn hơn nửa bát.

Hạ Hữu Thất ngồi trên đùi anh, cầm muỗng nhỏ từ từ đưa đến bên môi đút anh ăn: “Thế nào?”

Cố Dực trả lời qua loa: “Cũng được.”

Cô cố ý đút cho anh một thìa lớn, đặt bát nhỏ xuống, cúi đầu ghé sát vào bên tai anh, khẽ cất giọng: “Nóng hổi, sền sệt, hơi hơi mằn mặn, anh trai cũng yêu đến chết hương vị này, có đúng không?”

Sắc mặt của người đàn ông cứng đờ, suy nghĩ một chút, ngụm cháo vừa nuốt được xuống phân nửa chợt phun hết ra ngoài, chất lỏng màu trắng dục văng tung tóe đầy bàn, cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn. Cô gái nhỏ nhân lúc Cố thiếu gia luống cuống tay chân rút khăn giấy ra mà nhanh chóng bỏ chạy, trốn thật xa.

Cô trốn ở phía sau ghế sô pha, hết sức tập trung xem vở kịch ở phía bên kia.

Cố Dực nén cơn tức giận, thu dọn lại cho bản thân mình thật sạch sẽ, anh vừa kéo cổ tay áo vừa chậm rãi đứng dậy, cởi vài chiếc cúc áo, đôi mắt sâu thẳm như mực nhìn chằm chằm vào cô, nhếch môi cười.

“Đêm nay đừng ngủ, anh trai sẽ bồi em đến rạng sáng.”

Nụ cười tươi của cô gái nhỏ chợt cứng ngắc trong một giây.

Ách.

Trò chơi kết thúc.
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc