PHÉP TẮC CỦA MA NỮ

Chương 21 - Hài hước

Trước Sau

break
Buổi ra mắt sản phẩm mới “Ôn hòa” được tổ chức ở biệt thự “D”.

Các phóng viên từ các đơn vị khác nhau trong thành phố vây xung quanh khu vực biệt thự, chen chúc nhốn nháo, tiếng người ầm ĩ, đông đến nỗi cả con kiến cũng không chui lọt.

Những cô chủ cậu chủ giàu có cùng những người nổi tiếng trong giới kinh doanh đều tụ họp đông đủ, liên tiếp nâng ly chúc mừng. Mà nhân vật chính tối nay, tổng giám đốc của “Ôn hòa”, Cố Dực, con trai út của nhà họ Cố đang ôm lấy Ôn Nhuế Ti, con gái duy nhất của nhà họ cố. Dáng vẻ dịu dàng vô cùng thân mật, làm cho cô gái nhỏ ngượng ngùng đỏ mặt…

Trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, đây là, sắp có chuyện tốt rồi?

Hạ Hữu Thất yên lặng không một tiếng động xuất hiện ở hội trường, bất giác trở thành tâm điểm của mọi người. Sức hút đầy sự mê hoặc của cô không khống chế được mà từ bên trong lan tỏa ra bên ngoài, kể từ giây phút cô xuất hiện, hội trường bỗng chốc yên tĩnh lại.

Nét mặt của cô gái đầy sâu xa, trang điểm hơi đậm nhưng cũng không che lấp được yêu khí đang lan tỏa ra bốn phía, đôi mắt màu xanh lam cùng đôi môi đỏ mỏng, một cái cau mày hay một nụ cười đều có thể chạm đến lòng người.

Mái tóc màu đen bóng xoăn nhẹ của cô xõa xuống như thủy tảo, mặc một chiếc váy dạ hội màu vàng kim xẻ tà cao không lưng, tơ lụa mịn màng trơn nhẵn, ôm sát vào những đường cong trên cơ thể, đôi chân trắng nõn thon dài mê người, nếp uốn tinh tế nơi làn váy theo từng bước đi khẽ lay động nhẹ nhàng, làm xao động trái tim của biết bao nhiêu người.

Hạ Hữu Thất lạnh lùng kiêu ngạo, khinh thường không thèm để mấy tên râu ria, không quan trọng vào trong mắt. Ngày trước như vậy, bây giờ vẫn thế.

Cô xoay chiếc eo nhỏ nhắn của mình, từng bước một đi đến gần người đàn ông đang ở trung tâm của hội trường.

Sắc mặt của người đàn ông hơi trầm xuống, hô hấp bị lửa giận thiêu đốt. Bàn tay to lớn vốn đang khoác trên eo của cô gái bỗng nhiên dùng sức siết chặt, làm cô gái khẽ kêu đau một tiếng, nhưng anh lại không nghe thấy một chữ nào.

Ma nữ nhỏ dừng lại trước mặt anh, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mà đánh giá cô gái nhỏ đang tựa vào trong lồng ngực của anh, ánh mắt cô nhàn nhạt lướt qua, nở một nụ cười trên môi đỏ mọng: “Cố tổng, chúc mừng.”

Trên mặt Cố Dực vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh, nâng khóe miệng: “Cô Hạ nể mặt rồi.”

Cô gái dùng giọng điệu xã giao nói tiếp: “Cố tổng khách khí rồi, “Vogue” đang tiến vào thị trường trong nước, còn “Ôn hòa” cũng đang tập trung vào các sản phẩm điện tử cao cấp, tin rằng về sau chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác.

“Ngôi miếu lớn như “Vogue”, e là không thể chứa được mấy vị Phật nhỏ như chúng tôi.”

“Hợp tác hay không thì sau này mới biết, Cố tổng nói cũng không được tính.”

Ánh mặt Hạ Hữu Thất nhìn thẳng vào anh, nói từng chữ rõ ràng: “Nói đúng ra, chắc hằn là anh cần em… chúng em.”

Cố Dực cười lạnh, không chút khách khí mở miệng: “Cô Hạ vẫn như vậy, tự cho mình là đúng…”

Ánh mắt ma nữ nhỏ khẽ gợn sóng, âm cuối tinh tế lại giống mấy phần tán tỉnh.

“Cố tổng cũng không khác nha, không phù hợp nhưng vẫn cố chấp.”

Cuộc trò chuyện kết thúc, rõ ràng ban đầu là một cuộc đối thoại kinh doanh nghiêm túc cuối cùng lại phát ra vài tia mập mờ không thể che giấu được.

Cố Dực cố nén lửa trong lòng, nếu bùng phát tại đây thì không ổn lắm, chỉ có thể dồn nén cơn tức giận ngập tràn không có chỗ phát tiết này vào sức lực trên đầu ngón tay.

Cô gái nhỏ trong ngực anh bị đau, cất giọng nói nũng nịu: “Anh Cố Dực, em đau…”

Sắc mặt của Hạ Hữu Thất đột nhiên thay đổi, cái giọng nữ ngọt ngào làm bộ làm tịch này, làm cho người ta phát ngấy tới buồn nôn, chỉ cần nghe một tiếng của cô ta liền xác định được nguồn gốc phát ra nó.

Cái giọng điệu nũng nịu này, thành công đưa những suy nghĩ lệch lạc Cố Dực một lần nữa quay trở lại ranh giới của lý trí.

Anh không buông tay, ngược lại ôm cô ta càng chặt, cúi đầu ghé vào tai cô, dịu dàng cất tiếng dỗ dành: “Thật xin lỗi.”

Đại ŧıểυ thư không nhịn được lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, ngoan ngoãn ở trong lồng ngực của anh.

Người đàn ông nhìn chăm chú vào sắc mặt cứng ngắc của ma nữ nhỏ ở trước mặt, thản nhiên nói: “Nhuế Ti, quên giới thiệu cho em, người này là cô Hạ, quản lý mảng quan hệ xã hội của “Vogue”.”

Sau đó, anh nhếch môi khẽ cười thành tiếng: “Ôn Nhuế Ti, thiên kim ŧıểυ thư của tập đoàn Ôn thị.”

Anh dừng lại một giây, cố tình ý kéo dài âm cuối: “Vị hôn thê của tôi.”

Hạ Hữu Thất yên lặng nhìn anh trong giây lát, đột nhiên đôi môi đỏ nở nụ cười tươi, cô lại có thể bị lời nói này làm cho vui vẻ.



Ý cười bên môi cô chưa dứt, quang minh chính đại nói ra lời giả dối: “Chúc mừng Cố tổng, song hỷ lâm môn.”

Ánh mắt Cố Dực thâm thúy khó lường, thật lâu sau đó mới phát ra một tiếng “ừm” trầm thấp.

Anh ôm chặt người phụ nữ ở trong lòng, giọng điệu đột nhiên lạnh lùng: “Buổi ra mắt sắp bắt đầu rồi, xin lỗi chúng tôi không tiếp cô được nữa, cô Hạ cứ tự nhiên.’

Ma nữ nhỏ nở một nụ cười tiêu chuẩn không bắt bẻ được, nhưng khi xoay người lại, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Cô chọn một chiếc váy kiểu hở lưng, đường cong uyển chuyển kéo dài từ thắt lưng tới bờ mông, làn da trắng như tuyết hoàn toàn lộ ra trước ánh mắt thiêu đốt của người đàn ông.

Cố Dực nhướng mày, bị một mảnh cảnh quang kia dụ dỗ phạm tôi khiến hơi thở của anh càng ngày càng trầm xuống.

Anh biết rõ xúc cảm mềm mại đó có thể khiến cho người ta dục tiên dục tử, trắng nõn tinh xảo, như bông tuyết đầu mùa tinh khiết chậm rãi tan chảy trong lòng bàn tay của mình, mặc cho anh thô bạo xoa nắn đến đầy dấu tay màu xanh nhàn nhan, mặc cho anh hưng phấn mà để lại vài dấu hôn đỏ hồng.

“Anh Cố Dực.”

Người đàn ông hoàn hồn, đưa mắt nhìn cô gái: “Hả?”

Ôn Nhuế Ti nhạy cảm nhận ra cảm xúc khác thường của anh, có chút giận dỗi hỏi anh: “Anh cùng cô Hạ này đã biết nhau từ trước rồi sao?”

Cố Dực im lặng một giây, hời hợt nói: “Bạn học cấp ba.”

“Bạn học?”

Cô ta nghe xong mấy lời này trong lòng thoải mái không ít, trên mặt lại hiện lên nụ cười tươi tắn ngọt ngào: “Vậy bọn anh rất có duyên nha.”

Ánh mặt Cố Dực u ám, khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười lạnh khó có thể nhìn ra.

Có duyên?

Ha.

Tại cổng sau của biệt thự độc lập này có một đình nghỉ mát vô cùng yên tĩnh, ngồi bên dưới tán cây đại thụ dưới bầu trời, xung quanh là hoa tươi xinh xắn cùng cây cỏ màu xanh, yên tĩnh mà xinh đẹp cực kỳ.

Ở giữa đình nghỉ mát có một chiếc xích đu nho nhỏ, Hạ Hữu Thất cởi đôi giày cao gót không mấy dễ chịu xuống, nghiêng người ngồi lên đó, hai bàn chân như được giải thoát đung đưa trong không trung, cô ung dung châm một điếu thuốc.

Cô biết hẳn là cô nên đi về, với hoàn cảnh trước mặt mà nói, cô dường như không cần thiết phải ở lại.

Nhưng cô lại cố chấp muốn ở lại chỗ này đợi thêm một chút nữa, không nhìn thấy anh cũng được, tốt hơn là đừng nhìn thấy bọn họ.

Một điếu thuốc cháy hết, sương trắng mờ ảo, dường như cô nhìn thấy ánh mắt kiêu căng ngạo mạn của người phụ nữ nép mình trong lồng ngực của anh.

Không phải cô cũng đã từng như thế sao?

Cô ỷ vào tình yêu của anh, cố tình bắt nạt hành hạ anh. Có lẽ vì vậy mà anh đã chịu tổn thương. Nhưng như vậy thì có sao chứ, đến cuối cùng anh vẫn như cũ, vì yêu cô nên lựa chọn che đậy trái tim đầy vết sẹo của mình, tự mình lấy đầy những vết thủng nơi lồng ngực.

Vì thế, bị tình cảm nồng nhiệt chiều chuồng đó làm cho hư người, cô vốn không hiểu cái gì là sự nỗ lực, lại càng không quý trọng mà đáp lại dù là giả vờ.

Trước kia cô cho rằng tình yêu quả thật rất nực cười, nhưng bộ dạng bây giờ của cô còn nực cười hơn nhiều.

Cô ném điếu thuốc, lấy điện thoại từ trong túi ra rồi gọi điện.

Ba lần liên tiếp, điện thoại đều không có ai trả lời.

Mới vừa rồi ma nữ nhỏ còn đang có bộ dáng lười biếng đột nhiên ngồi thẳng người dậy, sắc mặt có vẻ hơi nghiêm trọng.

Đầu dây bên kia lặp đi lặp lại một âm thanh máy bận, cô càng ngày càng có cảm giác bất an. Ngay khi chuẩn bị gọi điện thoại cho trợ lý của Brie, chợt nhìn thấy một bóng người thoáng qua cách đó không xa.

Hạ Hữu Thất vén lọn tóc dài trước ngực của mình ra sau lưng, ung dung thản nhiên nhìn người nào đó đang bước tới.

Người đàn ông bước từng bước tới gần, dừng ngay trước mặt cô, chắn ngang ánh sáng duy nhất của những vì sao.



Anh cúi đầu, cô ngẩng đầu, không ai nhìn rõ mặt ai.

Một lúc sau, người đàn ông chậm rãi lên tiếng: “Cô Hạ cũng thật có nhã hứng, tối rồi mà còn đi dạo vườn hoa một mình?”

Tâm trạng của Hạ Hữu Thất vốn đã không tốt, lần này cũng không muốn giả vờ ra vẻ: “Cố tổng cũng rất nhàn nhã nha, bỏ mặc cô vợ nhỏ của mình một mình không chăm sóc, lại đâm đầu ra đây tìm bạn học cấp ba để ôm ấp.”

Cố Dực hơi sửng sốt, có lẽ cô đã nghe thấy đoạn trò chuyện lúc nãy.

Anh cũng không có ý định giải thích, hai ngón tay nâng cằm của cô lên, vừa khẽ nâng lên liền khinh thường hỏi: “Em chua* cái gì?”

*Ăn giấm đó mọi người, ghen đó nha.

“Cố tổng thật hài hước.”

Cô bật cười, nhưng giọng nói lại cực kỳ lạnh lùng: “Em có tư cách để chua sao?”

Người đàn ông im lặng.

Cô lạnh lùng hất tay của anh ra, ngẩng đầu nhìn anh: “Cố Dực, anh cho rằng chỉ cần tùy tiện đem một người đến lắc lư trước mặt em, em sẽ biết khó mà lui sao? Anh nghĩ em là loại người gì? Vì một chút nóng lòng mà sẽ vứt bỏ viên kẹo dẻo sao? Nếu như anh muốn làm cho em cút đi, không cần phiền phức như vậy…”

Cô hít thở chậm rãi, khẽ cất tiếng nói: “Chỉ cần anh mở miệng nói rằng anh không yêu em, em sẽ lập tức rời đi, càng không cản trở con đường tương lai tốt đẹp của anh.”

Thật ra khi nói xong lời này, ngay cả bản thân của Hạ Hữu Thất cùng cảm thấy chua xót vô cùng.

Nhưng dù cô không vui cũng không thể nói ra, cô thực sự không chịu được khi nhìn thấy anh cố tình làm hành động ôm ấp người phụ nữ khác ra vẻ trước mặt cô. Dường như chỉ có khi cô cảm thấy khó chịu, anh mới có chút kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ của việc trả thù.

Hô hấp của người đàn ông nặng nề, mượn ánh trăng nhàn nhạt, sâu kín nhìn chăm chú vào cô.

Trong lòng Hạ Hữu Thất đang lo lắng cho Brie, lại còn bị hai ba câu nói của anh làm cho kích động, dứt khoát nhảy xuống xích đu, đến cả giày cao gót cũng không cần, lách qua người anh đi ra ngoài.

Nhưng đi chưa được hai bước cổ tay đã bị anh siết chặt lấy, khi anh quay lại nhìn cô, ánh mắt kỳ lạ không có thể hiểu được.

Hạ Hữu Thất cứng đờ người, lần cuối cùng cô nhìn thấy bộ dạng này của anh là 8 năm trước, lúc đó là cô nói lời chia tay và anh đã giữ cô lại.

Sự bi thương cùng tuyệt vọng tràn ngập trong đôi mắt đỏ hoe, đang giãy giụa giữa ranh giới của sự sụp đổ.

Đôi chân trần của cô giẫm lên trên mặt đất lạnh như băng, cổ tay nhỏ nhắn bị anh dùng sức nắm chặt lấy không để cho cô chạy thoát.

Ma nữ nhỏ đập vào vai anh, muốn thoát ra: “Anh buông tay ra, anh làm em đau.”

“Đau?”

Người đàn ông bật cười thành tiếng, cúi đầu ghé vào bên tai cô, giọng nói hoàn toàn trầm xuống: “Lúc em đâm một dao vào ngực của tôi, em có hỏi qua tôi liệu có đau hay không không?”

Hô hấp của Hạ Hữu Thất chợt ngừng một giây: “Anh…”

Hốc mắt của anh ươn ướt, giọng nói khẽ run run: “Em muốn đi? Lại đi đến chỗ nào nữa? Hạ Hữu Thất, em không chút nể nang gì mà thích tới là tới thích đi là đi ở trong sinh mệnh của tôi như vậy sao, vui vẻ thì dỗ dành tôi, khó chịu thì phủi tay bỏ đi. Con mẹ nó, em nghĩ ông đây yêu em đến thảm hại rồi đúng không?”

“Em nên làm như thế nào đây?”

Hô hấp của cô trở nên dồn dập, đây là lần đầu tiên cô đối mặt với Cố Dực, không hề che giấu mà bộc lộ cảm xúc của chính mình.

“Để cho em tận mắt nhìn thấy anh cưới người con gái khác, sau đó không biết xấu hổ mà chen vào cuộc hôn nhân của anh, tiếp tục làm bạn giường của anh?”

Cố dực cười nhạt: “Lúc em dùng đủ mọi cách dụ dỗ tôi lên giường, sao không nghĩ tới ngày này.”

Vẻ mặt Hạ Hữu Thất không thể tin được, hốc mắt bỗng đỏ hoe, lần này là bi thương thật sự: “Cố Dực, em hạ mình xuống chính là muốn chuộc tội, nhưng em không phải thấp hèn như vậy.”

Ánh mắt cô lạnh dần, gằn giọng nói từng chữ: “Nếu như em sớm biết sẽ làm ảnh khổ sở như vậy, em sẽ không trở về, nhất định sẽ không.”
break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc