Cố Dực chợt hoàn hồn, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt có chút đờ đẫn.
Cô cong miệng cười: “Tôi là Hạ Hữu Thất, còn anh?”
Cố Dực không hề che dấu ánh mắt mất tự nhiên cùng sự phòng bị và nghi ngờ, im lặng một lúc lâu.
Mặc dù anh không biết cô muốn làm gì, nhưng cái dáng vẻ chàng trai tóc trắng thanh âm lạnh lùng lần trước không thể nào cùng là một người với cô nữ sinh nhỏ tươi cười xinh đẹp giọng nói ngọt ngào bây giờ được.
Anh nghĩ chắc chắn rằng bên trong có nội tình không muốn cho người ngoài biết.
Cô nữ sinh nhỏ nhún nhún vai, không thèm để ý tới sự thờ ơ của anh, cơ thể cô từ từ tiến lại gần anh một chút, cánh tay trần trụi cùng cẳng chân mang theo nhiệt độ cơ thể áp sát vào người anh, xuyên qua lớp áo đồng phục mỏng manh, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ quá mức nóng bỏng trên cơ thể người nọ.
Tiếng bước chân của mấy người kia từ gần đến xa dần, bốn phía khôi phục lại sự yên lặng đến tĩnh mịch.
Cố Dực đứng dậy trước, cúi đầu nhìn cô, định nói với cô cái gì đó. Ai ngờ trên lầu không biết kẻ nào vô ý ném hai chai rượu xuống đống ván gỗ vốn đã chất thành chồng cao, mấy ván gỗ trên cùng gặp lực mạnh kết hợp với sự ẩm ướt trơn trượt thì trực tiếp sập xuống.
“Ầm” một tiếng động lớn vang lên.
Chàng trai theo bản năng mà bảo vệ cho cô gái ở dưới thân mình, gần như là ôm cô vào trong lồng ngực, che chắn kỹ càng cho cô.
“A.”
Anh đau đớn rên lên thành tiếng bên tai cô, không ngừng hít thở thật sâu, giống như đang điều chỉnh lại nhịp thở quá mức hỗn loạn của mình.
Cô Dực đau đến hốc mắt đỏ lên, nghiến răng cất tiếng nói từng chữ: “Cô, nói, gì?”
Cô đặt hai tay mình lên ngực anh, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của anh.
“Đừng cử động.”
Tay của nam sinh dùng sức ôm chặt phía sau lưng cô, từng chữ từng chữ run rẩy: “Tay trái gãy rồi, ưm, cô đừng có động đậy.”
Mặt cắt của tấm ván gỗ rơi xuống đập mạnh vào cánh tay trái của anh. Anh nghe thấy một tiếng “răng rắc” giòn tan, rõ ràng chính là tiếng trật xương.
Cố Dực thở dài một cái.
Anh biết rằng mỗi khi gặp phải cô sẽ không có chuyện tốt gì mà. Lần trước anh gặp chuyện bất bình cuối cùng lại bị coi thành một tên lưu manh không biết xấu hổ, lần này không hiểu sao lại lâm vào tình trạng này.
Trải nghiệm thê thảm đau đớn này đã cảnh báo anh rằng, sau này nhất định phải tránh xa cô ra một chút.
Không thể trêu chọc vào, anh phải tránh đi.
Khuôn mặt Hạ Hữu Thất chôn vào cổ anh, ngửi được mùi sữa tắm thơm hương chanh ẩn trong da thịt anh, cô cười bật thành tiếng: “Anh dùng sữa tắm dành cho trẻ con sao?”
Cố Dực đau đến mức không muốn trả lời lại, nhưng cô vẫn ngẩng mặt lên nở nụ cười kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của anh.
Cơ thể của nam sinh khẽ động đậy, cảm giác đau nhói nơi cánh tay trái lập tức thấm vào kinh mạch trong máu thịt của anh, anh cắn chặt thịt mềm hai bên má: “Cô đỡ tôi dậy trước.”
Nữ sinh nhỏ “Hứ” một tiếng: “Là ai không cho tôi cử động vậy?”
Mặc dù ngoài miệng đang cằn nhằn, nhưng cô vẫn chui ra khỏi vòng tay của anh, hai tay ôm lấy cánh tay phải của anh, đỡ cơ thể đang run rẩy của anh dậy.
“Có thể đi được không?” Cô hỏi.
Cố Dực khó khăn hít thở: “Gần đây có bệnh viện nào không?”
“Không có.”
Cô nhìn về phía cuối con hẻm, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Phía trước có phòng khám trị chấn thương trật khớp, hay là, anh qua đó trước xem một chút?”
Cố Dực lại thở dài một tiếng.
Không đi qua đó không lẽ còn có thể như thế nào nữa?
Dù sao số anh chính là có số chịu khổ mà, đi đến chỗ nào cũng biến thành nạn nhân bị hại thê thảm nhất.
“Được.” Giọng anh buồn bực.
Phòng khám trị chấn thương trật khớp này dường như đã mở nhiều năm, biển số nhà bị phủ một tầng bụi đen rất dày. Một ông lão tóc trắng đeo kính viễn thị đi ra tiếp đón bọn họ.
Cố Dực ngồi trên băng ghế cúi đầu từ đầu đến cuối, đau đớn đến chảy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Ông cụ giương mắt nghiêm túc quan sát anh một lúc, cuối cùng đưa ra kết luận: “Gãy xương, tôi chỉ có thể giúp cậu băng bó cố định đơn giản thôi, vẫn phải mau chóng đi đến bệnh viện để được điều trị chuyên nghiệp hơn.”
Hạ Hữu Thất bình tĩnh hỏi: “Băng bó có đau không?”
Ông cụ hiền từ nở nụ cười: “Không đau, chịu đựng một chút là được.”
Mặc dù nói là không có đau đớn gì, nhưng khi đụng vào cánh tay đã bị gãy của Cố Dực, nam sinh lại kêu la thảm thiết như thiết gào thét của mấy con heo sắp bị giết: “Đừng, đừng, đau, đau quá, aaa…”
Ông cụ cầm trong tay một miếng gỗ dùng để cố định, tận tình khuyên bảo: “Nếu bây giờ không buộc chặt lại, xương cốt sẽ không liền được, lúc đó liền biến thành người tàn tật đấy.”
Lý lẽ thì đúng là hợp tình hợp lý đó, nhưng đau đớn thì như là nỗi đau bị đục khoét tận trong xương tủy.
Hạ Hữu Thất cúi người nhìn vẻ mặt dữ tợn vì đau của anh, nhịn cười hỏi: “Đau thật hả?”
Cố Dực hung hăng liếc cô một cái: “Nếu không thì cô thử xem?”
Ma nữ nhỏ gật gật đầu, đưa tay chọc mạnh một cái vào cánh tay đang đung đưa yếu ớt của anh, nam sinh cắn chặt răng, dùng toàn bộ sức lực nén nước mắt lại: “Mẹ kiếp.”
Hạ Hữu Thất trầm mặc nhìn anh một lúc, sau đó chợt mở miệng: “Này.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, trên gương mặt anh tuấn lúc này đổ đầy mồ hôi, tóc ở thái hương đều đã ướt đẫm, mồ hôi trong suốt lướt qua vành tai, làm cho đôi khuyên tai kim cương lấp lánh tỏa sáng sáng.
“Cô…”
Một giây tiếp theo anh liền kêu lên một tiếng, ngây người nhìn cô nữ sinh nhỏ dạng hai chân ra nhanh chóng ngồi lên trên người anh.
Cô quay đầu nhìn về phía ông cụ, bình tĩnh nói: “Ông làm nhanh nhanh một chút.”
Tư thế mập mờ khiến cho người khác suy nghĩ xa xôi, cơ thể cô hơi nhích gần lại, Cố Dực cảm thấy một chút khó thở, ánh mắt của anh sững sờ, ngẩn ngơ nhìn cô.
“Cô muốn làm gì?”
Hạ Hữu Thất vén mái tóc dài của mình ra sau tai, liếʍ liếʍ khóe môi: “Giảm đau cho anh.”
Cố Dực vừa định mở miệng, liền bị đôi môi mềm mại như cánh hoa hạ xuống chặn lại tất cả lời nói phía sau.
Hai tay của cô ôm lấy cổ anh, nụ hôn rất khe khẽ nhẹ nhàng, thậm chí có thể coi là không hề lưu loát. Đầu lưỡi khẽ thăm dò một chút, liếʍ lấy đôi môi mỏng của anh. Dùng lực lúc mạnh lúc nhẹ, nghe thấy được tiếng thở dốc nặng nề của anh, cô hơi do dự, có phải là muốn tiến sâu hơn nữa hay không.
Một lúc lâu sau, cô lùi lại một chút, nhìn đôi môi hồng hào của anh vì dính nước mà ánh lên một chút ánh sáng, đôi mắt xếch xinh đẹp, sâu thẳm như muốn ăn thịt người.
Hơi thở anh dồn dập, gắt gao giữ chặt vòng eo tinh tế của cô, không thèm chú ý đến ông cụ đang đứng bên cạnh nhìn đến ngẩn ngơ, anh ngẩng đầu khẽ cắn môi dưới đang hé mở của cô, kéo một chút, Hạ Hữu Thất bị đau liền dùng hai tay đập mạnh vào vai anh.
Cố Dực nhếch môi, thấp giọng nói: “Thuốc vẫn chưa đủ, lại đi.”
——————————-
Lời của tác giả:
Phiên vườn trường càng ngọt bấy nhiêu, thì phiên trưởng thành càng đau lòng chua xót bấy nhiêu. Đấy có lẽ là cái giá của sự trưởng thành…
Meow không nói các ngươi sẽ không tốt lành gì mà thâu trư nhắn lại , oa một tiếng mà khóc lớn~