Một ngọn lửa giận dâng lên trong ngực Bàng Phi, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm Bàng Nhiên, ánh mắt kia thật giống như muốn ăn thịt người, sau đó hít một hơi thật sâu, mới bình ổn tức giận tràn đầy trong lòng, lạnh lùng nói: "Bàng Nhiên, ngươi đừng tưởng rằng hiện tại có người Bách Thảo Đường trợ giúp ngươi là ngươi có thể tác uy tác phúc (làm mưa làm gió), ngay cả loại chuyện hãm hại mẫu phi ta cũng làm được, đáng tiếc ngươi quên, ở Huyền Vũ Quốc có quyền lợi quyết định ngôi vị hoàng đế thuộc về ai chỉ có Hạ gia! Cho dù ngươi dùng hết tâm cơ, ngôi vị hoàng đế này cũng tuyệt đối sẽ không về ngươi!"
Giờ này khắc này, Bàng Phi không chút nào để mọi người trong triều đình vào mắt, bất luận như thế nào, hắn đã chiếm được hứa hẹn của Hạ gia, vị trí đế vương Huyền Vũ quốc này rất nhanh sẽ rơi xuống trên đầu hắn.
Một khi đã như vậy, thì vì sao hắn phải sợ hãi một bại tướng dưới tay?
Bàng Nhiên nổi giận nhảy lên, chỉ vào Bàng Phi rống ra tiếng: "Bàng Phi, tiểu súc sinh ngươi này, khó trách là Lâm Quý Phi sinh! Quả nhiên mẫu tử cùng một đức hạnh, mẫu phi **** kia của ngươi giết huynh trưởng của ta, còn muốn hại chết phụ hoàng giá họa cho mẫu hậu! Ngươi còn dám phóng rắm ở trong này! Ngươi nói Hạ gia giao ngôi vị hoàng đế này cho ngươi, có bản lĩnh ngươi làm cho bọn họ đứng ra nói chuyện! Nói mà không có bằng chứng thì tính cái gì!"
Khi nói lời này, Bàng Nhiên vẻ mặt khinh bỉ, người Hạ gia cũng không phải mắt bị mù, chỉ bằng vào loại đức hạnh của Bàng Phi này làm sao có thể có được sự tán thành của bọn họ.
"Ngươi……..." Bàng Phi lửa giận chà xát thiêu đốt, đột nhiên, hắn nở nụ cười, nụ cười kia mang theo trào phúng: "Tốt, hiện tại ta đây sẽ mời sứ giả Hạ gia ra, làm cho ngươi biết ta có đang nói dối hay không! Triệu trưởng lão, xin nhờ ngài!"
Vừa dứt lời, một giọng nói cao ngạo truyền đến từ ngoài cửa, giống như cách không truyền âm vào trong tai của mọi người, nháy mắt kia, người tu vi thấp đều là cảm giác ngực chấn động, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa thì phun ra.
Sắc mặt của Bàng Nhiên cũng không dễ nhìn, hắn cắn chặt hàm răng nhìn về ngoài cửa, rồi sau đó thấy lão giả mặc bạch y (y phục màu trắng) từ ngoài cửa cất bước đi vào, tay áo bay bay, bạch y ****, tiên phong đạo cốt, hai tay lão chắp sau lưng, giả bộ cao thâm, nhìn lên nhưng là có dáng vẻ cao nhân đắc đạo.
"Triệu trưởng lão, thật là Triệu trưởng lão! Tuy rằng Triệu trưởng lão chỉ là một cái khách khanh (*) trưởng lão, nhưng rất được nhị gia Hạ gia Hạ Khởi coi trọng, xem ra Tam hoàng tử nói là sự thật, Hạ gia thật muốn để Tam hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế."(*) khách khanh: thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc, ở đây là chỉ là 1 trưởng lão khác họ, được mời về làm trưởng lão
"Lúc này đây, Hoàng Hậu và Lục hoàng tử sợ là nguy ở sớm tối."
Trông thấy bạch y lão giả tay không đi vào, các đại thần đều là châu đầu ghé tai, nhỏ giọng nghị luận.
Mà bọn họ thân là trọng thần triều đình, tự nhiên sẽ lựa chọn hình thức quan sát, Lục hoàng tử rõ ràng đấu không lại Tam hoàng tử, vì vậy rất nhanh đã có một nhóm người đứng ở phía Tam hoàng tử kia, về phần những người khác không có quyết định, chính là vì khó chịu với lời nói vừa rồi của Tam hoàng tử.
Hoàng đế quả thật có thể làm chúa tể nắm sống chết của thần dân, nhưng mà, nếu cứ không hỏi nguyên do như Tam hoàng tử, chẳng phân biệt đúng sai, chỉ nhìn người mạnh yếu, chắc chắn Huyền Vũ Quốc sẽ trải qua tinh phong huyết vũ (mưa máu), thân là lão thần sao bọn họ lại muốn kết quả như vậy?
Tam hoàng tử có được tâm cường giả, nhưng mà, lại không thích hợp trở thành đế vương của một quốc gia!
"Bàng Phi, ngươi thật sự là rất to gan!"
Bàng Tử Hoàng mặt rồng giận dữ, một chưởng hung hăng chụp ở trên bàn, sắc mặt xanh mét nói: "Là ai cho phép ngươi đi Hạ gia?"
"Ha ha."
Bàng Phi cười lạnh một tiếng, khinh bỉ gợi lên khóe môi: "Phụ hoàng ngươi bất công như vậy, ta không tìm đường vì bản thân, chẳng lẽ còn tùy ý các ngươi bắt nạt hay sao? Hạ gia nghe nói hành ni mã (*) động đã nổi giận, ngươi nói ta không thèm để ý sống chết của thần dân, nhưng khi nào thì ngươi để ý qua chết sống của người bên gối? Các ngươi ở trước mắt Hạ gia làm ra loại chuyện này, còn muốn Hạ gia thờ ơ hay sao? Bàng Tử Hoàng, từ đây về sau, ta sẽ không lại nhận người cha ngươi này! Ngươi cũng chỉ là tù nhân của ta mà thôi!"
(*) ni mã: tiếng chửi bậy, như kiểu mình nói hành con mẹ nó động ý