Nhìn người đi vào đánh mình, Hoàng Hậu hận nghiến răng nghiến lợi, ngay cả một chút thực lực nàng cũng không có, thế nhưng bị mấy tên thị vệ áp chế, thân mình không cách nào nhúc nhích, cho nên, chỉ dùng một đôi con ngươi sắc bén uy nghiêm kia khinh bỉ đám người đi tới phía mình.
Đám thái giám cung nữ kia bị nhìn đột nhiên phát hoảng, lại nghĩ bây giờ Hoàng Hậu chỉ là một tù nhân, cũng ỷ vào lá gan đi qua chỗ nàng.
Đùng!
Một cung nữ vung một cái tát ở trên mặt của Hoàng Hậu, lập tức trên khuôn mặt trắng nõn kia xuất hiện hình năm ngón tay đỏ thẫm, đau đến mức Hoàng Hậu hít vào một ngụm khí lạnh.
Mọi người thấy vậy đều hưng phấn, tất cả đều đồng loạt tiến lên, ngươi một quyền ta một chưởng đánh vào trên người Hoàng Hậu. Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy qua Hoàng Hậu cao cao tại thượng kia có dáng vẻ thê thảm như vậy, trong mắt đều mang theo hưng phấn.
Đau!
Hiện tại Hoàng Hậu cảm giác cả người đều đau, xương cốt đều sắp tan rã, nàng liếm vết máu ở khóe miệng, ánh mắt sắc bén xuyên thấu qua mọi người dừng ở trên người Lâm Quý Phi thản nhiên tự đắc kia.
"Hoàng Hậu, thế nào? Loại tư vị này không dễ chịu đi? Người luôn luôn đứng ở vị trí cao như ngươi, cũng sẽ có thời khắc hèn mọn như này? Đúng rồi, cũng không biết hiện tại Bàng Nhiên thế nào, phỏng chừng bị tống vào thiên lao, sống chết chưa biết, đương nhiên, nếu ngươi muốn gặp hắn một lần mà nói, ta có thể thỏa mãn hi vọng của ngươi, như thế nào?"
Hoàng Hậu vốn đang tức giận sau khi nghe thấy lời nói của Lăng Quý Phi, tâm mạnh mẽ trầm xuống: "Ngươi thật sự có thể để cho ta gặp Nhiên nhi?"
"Ta luôn luôn giữ lời," Lâm Quý Phi cao ngạo nâng mặt lên, cười lạnh nhìn nữ nhân phủ phục trên mặt đất, đã từ lâu, ả nằm mơ cũng muốn hung hăng dẫm nát nàng dưới chân, xé nát khuôn mặt thanh cao kia: "Chỉ cần ngươi quỳ xuống trước ta, ta chẳng những cho ngươi gặp nhi tử của ngươi một chút, nói không chừng dưới vui vẻ, còn có thể làm cho hắn sống lâu mấy tháng."
Hoàng Hậu nắm chặt nắm tay, hít sâu một hơi.
Nàng biết lời nói của Lâm Quý Phi không thể tin tưởng, nhưng hiện giờ nếu muốn nhìn thấy Nhiên nhi, ả là hi vọng duy nhất!
Vì một phần hi vọng duy nhất này, vì Nhiên nhi, cho dù làm cho nàng nhận hết vũ nhục lại như thế nào? Nàng không sợ hãi chút nào!
"Lâm Quý Phi, hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ lời nói của ngươi, chỉ cần ta quỳ gối trước mặt ngươi, ngươi để cho ta gặp Nhiên nhi một lần."
Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đôi lông mi phía trên dung nhan tái nhợt kia hơi hơi run rẩy, trong giây nát, Hoàng Hậu mới mở đôi mắt, ở dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả thái giám cung nữ chậm rãi quỳ xuống.
Khuất nhục! Vô tận vũ nhục bao vây lấy trái tim của nàng, nhưng thế thì sao? Vì gặp Nhiên nhi một lần, đừng nói làm cho nàng quỳ xuống, chính là làm cho nàng đi tìm chết nàng cũng sẽ không chần chờ!
Chẳng sợ chí là một tia hi vọng.... ......
Đây là tâm của một mẫu thân, bất luận thân ở loại hoàn cảnh nào, trong lòng suy nghĩ đều là nhi tử của mình.
Hiện tại, nàng không phải là Hoàng Hậu cao cao tại thượng, mà là một mẫu thân mong nhớ nhi tử.... .....
"Lâm Quý Phi, bản cung như ngươi mong muốn, hiện tại, ngươi có thể để cho bản cung gặp Nhiên nhi một lần hay không?"
Giọng nói của Hoàng Hậu run rẩy, đầu ngón tay thật dài đâm sâu vào lòng bàn tay, tràn ra máu tươi đỏ tươi.
Đột nhiên, Lâm Quý Phi ‘ha ha’ cười phá lên, ả cười đến nước mắt cũng sắp chảy ra. (L: LQP quá khốn khiếp, L để là ả luôn)
"Ha ha, Hoàng Hậu, ngươi cũng có một ngày này! Qua nhiều năm như vậy, vẫn luôn là ta quỳ xuống trước ngươi, vẫn luôn là ta thỉnh an với ngươi, mà ngươi ỷ vào sủng ái bệ hạ đối với ngươi muốn làm gì thì làm! Nhưng mà, ngươi cũng có một ngày này, tạm nhân nhượng vì lợi ích chung quỳ gối trước mặt của ta như vậy! Ngươi thực cho rằng ta sẽ để ngươi gặp phế vật Bàng Nhiên kia? Ta nói cho ngươi, ta chỉ muốn một nhà ba người các ngươi tách ra! Hơn nữa cho dù các ngươi chết, tro cốt cũng sẽ ném tới ba phương hướng khác nhau, làm cho các ngươi trọn đời không được gặp nhau!"