Trong Huyền Vũ Quốc, rất nhiều người tôn sùng Quốc Sư là thần, duy chỉ Đại Tướng Quân thân là Võ Tướng chưa bao giờ để y vào mắt.
Dưới cái nhìn của hắn Quốc Sư kia chỉ là giả danh lừa bịp mà thôi, cái gì mà biết cổ kim dự tương lai, rõ ràng là vô nghĩa! Cũng chỉ có một đám ngu ngốc mới sẽ tin tưởng lời nói của y.
"Ngũ hoàng huynh?"
Bàng Nhiên chớp mắt, không rõ chân tướng nhìn chăm chú vào Ngũ hoàng tử.
Không biết vì sao, hắn vẫn luôn có cảm giác Ngũ hoàng huynh hôm nay không giống với bình thường, lại nói không nên lời đến cùng là chỗ nào không giống.
"Đại Tướng Quân!"
Lâm Nhạc tức đến mức cả người bốc lửa, thế nhưng chân của mình còn bị Bao Bao ngậm ở trong miệng, căn bản không dám nhúc nhích, chỉ có thể dùng ánh mắt kia gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt không biểu cảm của Đại Tướng Quân, sau đó quét mắt về phía Ngũ hoàng tử bên cạnh. Bỗng nhiên, y nở nụ cười, trào phúng nói: "Thì ra là thế, mấy người các ngươi thông đồng làm bậy hãm hại bệ hạ, ngươi như thế không sợ bị tru cửu tộc sao?"
Ba chữ cuối cùng, y rắn răng nói ra!
Nhưng từ đầu đến cuối Đại Tướng Quân ngay cả mí mắt cũng không có nâng lên một chút nào, giọng nói lạnh lùng nói: "Người đâu, đè Lâm Nhạc xuống cho bản Tướng Quân, hiện tại bản Tướng Quân muốn đi gặp mặt bệ hạ!"
"Vâng, Tướng Quân đại nhân!"
Theo câu này nói ra, rốt cục Bao Bao cũng há miệng, nó nâng lên móng vuốt hung hăng vỗ, bỗng nhiên chụp bay thân thể của Lâm Nhạc ra ngoài, nặng nề dừng ở trong vòng vây của binh lính. Ở khoảnh khắc Lâm Nhạc vừa định nhúc nhích, vô số binh khí đặt ở trên người của y, làm cho y không có cách nào nhúc nhích.
Ngũ hoàng tử đi đến bên cạnh Cố Nhược Vân, trong ánh mắt mang theo vẻ cảm kích, hắn do dự nửa ngày, vẫn là nói một câu: "Cám ơn."
Lúc này đây, Bàng Nhiên hoàn toàn trợn tròn mắt, hắn sờ sờ đầu của mình, nói: "Nữ thần, đây…... Đây là có chuyện gì?"
Thế nào hắn lại không biết khi nào thì nữ thần quen biết Ngũ hoàng huynh?
Đương nhiên, trừ bỏ lần ở tửu lâu đó!
Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, cũng không có giải thích cái gì.
Sau khi nàng và Bàng Nhiên rời đi hoàng cung, nàng biết rằng với tính cáchcủa Bàng Tử Hoàng khẳng định sẽ ép hỏi Lâm Quý Phi, cho nên, nàng đi tìm Ngũ hoàng tử. Ngay từ đầu Ngũ hoàng tử còn đang không hiểu ý đồ đến của nàng, lúc biết được Bàng Tử Hoàng sẽ gặp được nguy hiểm, hắn lập tức khôi phục bản tính của mình.
Sau đó, Cố Nhược Vân đưa cho hắn một viên Giải Độc đan, làm cho hắn tức khắc đi hoàng cung trước, sau khi Lâm Quý Phi và Quốc Sư rời khỏi thì cho Bàng Tử Hoàng ăn vào.
Sở dĩ nàng tin tưởng Giải Độc đan có thể có dùng được như thế, đó là bởi vì lấy thực lực của Bàng Tử Hoàng, cho dù âm thầm xuống tay bọn họ cũng không cách nào giải quyết hắn, chỉ có thể dùng độc! Ngũ hoàng tử quả thật nghe được thật nhiều tin tức làm người khiếp sợ, mà sau khi huynh muội Lâm Quý Phi rời đi hắn lập tức vụng trộm đi vào cho Bàng Tử Hoàng ăn vào Giải Độc đan, rồi đi tìm Đại Tướng Quân đến hỗ trợ.
Còn vì sao Cố Nhược Vân không có nhắc nhở Bàng Tử Hoàng, chính là muốn mượn cơ hội này hoàn toàn làm cho huynh muội Lâm Quý Phi bại lộ dã tâm, như thế Bàng Nhiên mới có thể đi lên vị trí đế vương, dù sao chỉ dựa vào Phục Địa Thảo, còn không cách nào trị tội bọn họ. Nếu không bọn họ lấy cớ không biết Phục Địa Thảo, vậy Bàng Tử Hoàng cũng không có biện pháp khác.... ......
"Ha ha ha!"
Bỗng nhiên, một tiếng cười to từ trong miệng Lâm Nhạc truyền đến: "Các ngươi cho rằng tìm Đại Tướng Quân đến là có thể cứu các ngươi? Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, không phải các ngươi quên thân phận của ta rồi chứ? Thiếu gia Hạ Vũ Hạ gia là muội tế (muội tế) của ta, các ngươi ra tay với ta, Hạ gia tất nhiên sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Còn có Bàng Nhiên ngươi, ngươi cho rằng ngươi làm suy sụp chúng ta là ngươi có thể trở thành hoàng đế? Nằm mơ đi, không nghe nói qua nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài sao? Làm sao người Hạ gia có thể để cho một người ngoài như ngươi trở thành hoàng đế?"