Trong lòng Lăng Quý Phi vốn đang tràn đầy không thoải mái nhưng sau khi nghe nói như thế bất giác bình tĩnh xuống.
Không sai, những người đó đã chết, vẫn còn có Liễu trưởng lão cường đại, Cố Nhược Vân là tuyệt đối không có khả năng còn sống!
"Liễu trưởng lão, trận pháp kia lợi hại như thế, ngộ nhỡ sau khi Cố Nhược Vân biết Huyền Âm Điện muốn giết nàng luôn tránh ở trong trang viên thì làm sao bây giờ?"
"Hừ!" Liễu trưởng lão hừ lạnh một tiếng: "Ta đã sớm tra qua tình huống của nàng, Cố Nhược Vân này nhưng là người trọng tình cảm, chỉ cần ta bắt người bên cạnh nàng, không sợ nàng sẽ trốn tránh không đi ra! Đã nàng lựa chọn giết người Huyền Âm Điện ta, vậy nhất định phải vì thế mà nợ máu trả bằng máu!"
Huyền Âm Điện sở dĩ rất cường đại trong mắt người đời, chủ yếu là bởi vì Huyền Âm Điện này nếu có một người làm nhiệm vụ thất bại, vậy người mạnh mẽ hơn hắn sẽ tiếp tục nhiệm vụ này, không chết không ngừng! Cho nên, một người nếu bị Huyền Âm Điện đưa ra lệnh ám sát, là tuyệt đối sẽ không sống quá nửa tháng!
"Vậy còn làm phiền Liễu trưởng lão."
Lăng Quý Phi trong lòng vui vẻ, mặt lộ vẻ vui mừng nói.
"Nhưng mà, Liễu trưởng lão, ông có thể đánh phế Cố Nhược Vân rồi giao cho ta tra tấn hay không? Nàng giết nhiều người Lăng gia ta như vậy, không tự mình báo thù trong lòng ta thật không thoải mái."
"Không thành vấn đề."
Liễu trưởng lão gật gật đầu: "Chờ ngày mai ta sẽ đi bắt người bên cạnh nàng, nhất định bức nàng đi ra!"
Từ đầu tới cuối, lão cũng chưa để Cố Nhược Vân vào mắt, cho dù trong Bách Thảo Đường có Võ Vương tọa trấn, nhưng phế vật Võ Vương sơ cấp kia cũng không xứng đâu với lão!
Mà nhìn khuôn mặt tràn đầy tự tin của Liễu trưởng lão, vui mừng trong mắt Lăng Quý Phi càng sâu, nàng giống như trông thấy Cố Nhược Vân quỳ gối trước mặt bản thân cầu xin tha thứ, quả thực chính là đại khoái nhân tâm (hả lòng hả dạ)!
"Phụ thân, Lăng Hi, Lăng Ngọc, các ngươi chờ, ta rất nhanh sẽ làm cho kẻ thù của các ngươi đi địa ngục chuộc tội với các ngươi! Đến lúc đó, ta sẽ phế đi tứ chi (hai tay, hai chân) của nàng, đánh gãy gân chân của nàng, phá linh hải của nàng, làm cho nàng trở thành một phế vật mặc các ngươi ức hiếp!"
Nghĩ nghĩ, nàng phá lên cười, trong nụ cười kia mang theo nước mắt, còn có ác độc và oán hận đối với Cố Nhược Vân.... ........
Nhưng Cố Nhược Vân lại không ngờ rằng thù hận Lăng Quý Phi đối với mình lại lớn như vậy, nhưng mà cũng đúng, toàn bộ Lăng gia trên cơ bản là bị nàng giết, Lăng Quý Phi thân là người Lăng gia làm sao có thể không ghi hận?
Chỉ là vì thế lực của Bách Thảo Đường quá mức cường đại, cho nên không dám ra tay mà thôi.
Chỉ cần cho nàng cơ hội, nàng nhất định sẽ ở sau lưng Cố Nhược Vân hung hăng đâm một đao.
Sáng sớm, nắng sớm mới lên.
Ở ngã tư đường cách Bách Thảo Đường không xa, một tiểu thiếu niên ước chừng hơn mười tuổi tò mò nhìn quầy hàng xung quanh, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mang theo tò mò: "Mạc Vũ tỷ tỷ, người muốn mang ta đi chỗ nào?"
Vị nữ tử tên là Mạc Vũ kia chính là Hữu hộ pháp của Ma Tông, hiện giờ còn là đường chủ Đan đường, ở sau khi thành lập Ma Tông, Cố Nhược Vân đã truyền thụ thuật luyện đan cho Mạc Vũ, hơn nữa giao Đan đường cho nàng quản lý.
Lúc này đây, Cố Nhược Vân nhìn trúng cũng không chỉ là thiên phú tu luyện của Bách Xuyên, thiên phú luyện đan của hắn cũng không kém, cho nên đã giao hắn cho Mạc Vũ.
"Tiểu Xuyên, ta muốn mang ngươi về bản bộ (nơi cốt lõi, nơi đóng quân ~ đại loại vậy áL) của chúng ta, chủ tử có nhiệm vụ mới cho ngươi."
Mạc Vũ cười cười, nàng nhìn khuôn mặt phấn nộn của tiểu chính thái, nhịn không được đưa tay nhéo một cái.
Bách Xuyên đen mặt, hắn không rõ vì sao những nữ nhân này biến thái như vậy, mỗi người đều thích xoa nắn mặt mình.... .......
Trừ Cố Nhược Vân!
Trong mắt người kia chỉ có tu luyện, trừ bỏ tu luyện và phát triển thế lực của bản thân ra, không có gì khác.