Năm đó, Tử Tà vì cứu nàng bị một người nam nhân tự xưng là " bổn thánh" giết hại, cũng may Tử tà có thể dục hỏa trùng sinh, mới một lần nữa trở về bên cạnh nàng. mà người biết được nàng có Thượng Cổ Thần Tháp cũng chỉ có hắn.
Nếu Quận Vương biết Thượng Cổ Thần Tháp tồn tại, vậy thái độ lúc trước đối với mình cũng đã có câu giải thích! Mà việc hắn muốn mời nàng tiến vào Quận Vương phủ, cũng chính là vì Thượng Cổ Thần Tháp.
Bất quá, nghĩ đến đây Cố Nhược Vân bắt đầu mê mang, nàng đứng lặng nhìn nam tử trong hư không kia hỏi: " Lúc trước Tá Thượng Thần có nói với ta, sư phụ hắn cùng ngươi có quen biết, ta rất muốn biết rốt cuộc sư phụ hắn cùng với ngươi là loại quan hệ gì."
Nghe vậy, Quận Vương cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: " Chuyện này, ngươi không xứng để biết! Người tới, giết hai người kia cho ta! Chỉ cần Cố Nhược Vân chết đi, ta nhất định có biện pháp lấy được Thượng Cổ Thần Tháp!"
Bá!
Nháy mắt, những người đứng sau lưng Quận Vương đều rút ra vũ khí, vọt tới trước mặt Cố Nhược Vân.
Phanh!
Nhưng mà, trong đó có một người còn chưa phản ứng kịp thì một bàn chân hung hăng đá vào trên ngực hắn, một bộ ngực cơ bắp bị lõm một lỗ, không rơi một giọt máu nào, không cam lòng mà ngã xuống.
" Vân nhi, những người này giao cho ta."
Thiên Bắc Dạ ôm eo Cố Nhược Vân, trầm thấp nói: " Ta sẽ không để ngươi phải chịu bất cứ tổn thương nào."
Vừa dứt lời, một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên cổ tay hắn.
Hắn hơi giật mình, quay đầu nhìn lại thì đối diện với một đôi con ngươi mỉm cười.
" Tiểu Dạ, ta đã nói rồi, việc ta phải làm không phải chỉ là một nữ nhân đứng sau lưng ngươi, ta muốn cùng ngươi kề vai chiến đấu, không muốn chuyện gì cũng dựa vào ngươi."
Ánh mắt nữ tử một mảnh trong trẻo, ngôn ngữ chân thành tha thiết mà kiên định, làm trái tim hắn thật xúc động dễ như trở bàn tay.
Hắn nghiễm nhiên bật cười: " Được, những người này liền giao cho ngươi, còn Quận Vương hãy để ta giải quyết, được không?"
Cố Nhược Vân gật gật đầu, nàng vẫn tự hiểu lấy bản thân mình, thực lực Quận Vương đã đạt tới Chí Tôn hậu kỳ, nàng hoàn toàn không thể đối kháng! cho dù nàng không muốn trở thành nữ nhân đứng sau lưng Thiên Bắc Dạ, nhưng cũng sẽ không ngốc đến nỗi biết rõ địch thủ mà còn đi thể hiện.Hành vi như vậy, không phải dũng cảm mà chính là ngu xuẩn!
" Vân nhi, chúng ta xem ai giải quyết đối thủ trước nhất?" Thiên Bắc Dạ cười một tiếng, " nếu ta giải quyết Quận Vương trước, ngươi phải hôn ta một cái, nếu như ngươi giải quyết trước, ta liền... cố gắng bị ngươi khi dễ một lần, như thế nào?"
Cố Nhược Vân trừng hắn một cái nói: " Ta như thế nào đều cảm thấy, trận đánh cuộc này cho dù ta có thắng, chịu thiệt vẫn là ta?"
" Nào có," Thiên Bắc Dạ không coi ai ra gì tới cạnh Cố Nhược Vân nói nhỏ vào tai, giọng nói lộ ra một tia say lòng người, " Đêm qua ta khi dễ ngươi, ngươi không nghĩ sẽ khi dễ lại hay sao? Nếu ngươi thắng, đêm nay cứ tới chà đạp ta."
Hơi thở nam nhân quanh quẩn bên tai nàng, hơn nữa lời nói cực kỳ ái muội làm đôi mắt Cố Nhược Vân không nhịn được hơi nheo lại, con ngươi thanh lãnh hiện lên một đạo ánh sáng.
" Chuyện nói ra phải nhớ lấy?"
" Đương nhiên," Thiên Bắc Dạ khẽ cười một tiếng, " Hơn nữa, ta sẽ nhường ngươi thời gia nửa nén hương."