Người vốn rơi vào thế hạ phong, một khi có được Linh Khí, thì lực lượng sẽ tăng trưởng lên mấy lần.
Hắn hung hăng cắn răng, không cam lòng mà âm độc nhìn khuôn mặt thương lão của Dư lão, âm lãnh nói: "Ngươi xác định vì bảo vệ nha đầu này mà đối địch với ta?"
"Đúng vậy," Dư lão cười lạnh một tiếng: "Nàng là người của Bách Thảo Đường, ta đương nhiên muốn bảo vệ nàng."
"Được, tốt lắm!" Nam tử mặc áo bào đen âm trầm nói: "Vậy ngươi cũng biết ta là người nào?"
"Không biết, cũng không cần thiết biết."
Dư lão nâng đầu, không cho là đúng nói một câu.
"Hừ! Ta đây có thể nói cho ngươi, tất cả những gì ngươi làm hôm nay, cho dù là hậu trường của ngươi cũng không thể nào cứu được ngươi! Thế lực kia của ta, là bất luận như thế nào các ngươi đều không thể trêu chọc vào! Ngươi nhất định sẽ phải trả giá lớn vì hành động ngày hôm nay!"
Nam tử mặc áo bào đen nghiến răng nghiến lợi, giọng nói khàn khan kia giống như chân dẫm nát lá cây, khó nghe đến cực điểm.
"Không sai, thế lực kia, Bách Thảo Đường quả thật chiêu không thể trêu vào, nhưng có một người, lại trêu chọc nổi các ngươi."
Một tiếng nói yêu nghiệt chậm rãi rơi vào biển người, có thể là tò mò, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại.
Vì thế, nhuyễn kiệu được một đám tuyệt sắc nữ tử nâng xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người….....
Nhưng thấy bên trên nhuyễn kiệu, nam nhân tay cầm quạt lông, lười nhác mà tản mạn nằm ở phía trên cỗ kiệu, một thân áo bào màu đỏ, làm tôn lên khuôn mặt xinh đẹp yêu mị giống như nữ nhân càng thêm giống như mười dặm hoa đào, xinh đẹp không gì sánh nổi.
Mà một người nam nhân đẹp đến loại trình độ này, thật đúng là làm cho người ta sợ run…....
Giờ khắc này, hơi thở trên người nam tử mặc áo bào đen chợt biến hóa, dưới áo bào đen khuôn mặt cũng từ khiếp sợ biến thành kinh ngạc, cuối cùng chính là tràn ngập ý muốn rút lui…...
Tá Thượng Thần, vì sao người kia lại ở chỗ này?
Nếu hắn ở chỗ này, như vậy, người kia nhất định sẽ biết.... ....
"Xem ra chủ tử nhà ta thật là xem nhẹ ngươi, Cố Nhược Vân! Nhưng mà ngươi chờ, mạng của ngươi tuyệt đối sẽ không lâu dài, mà tất cả những điều này cũng không trách được những người khác, chỉ đổ thừa mạng của ngươi không tốt thôi! Cáo từ!"
Tuy rằng trong tay Dư lão nắm giữ Linh Khí, nhưng hắn đã đến từ thế lực kia, cũng không có khả năng không có một con át chủ bài, nhưng nếu như Tá Thượng Thần ở trong này, vậy bất luận như thế nào hắn cũng giết không được Cố Nhược Vân......
Cho nên, lúc này đây chỉ có thể thất bại mà về, nếu như chủ tử biết Tá Thượng Thần chen vào một chân, hẳn là sẽ không trách cứ hắn.
Nghĩ đến đây, nam tử mặc áo bào đen không biết ở trong tay bóp nát một cái gì đó, thân mình bỗng nhiên biến mất trong nháy mắt, vô tung vô ảnh.
"Truyền tống thạch?"
Cố Nhược Vân con ngươi co rụt lại, nàng giống như đã đoán được thân phận của nam tử mặc áo đen kia…....
"Tái đại nhân, Tái đại nhân ngài đợi ta với!"
Mắt thấy thân thể của người mặc áo bào đen biến mất, Lăng Ngọc quýnh lên, vội vàng la lớn, đáng tiếc, trên bầu trời một mảnh yên tĩnh, không ai trả lời nàng.... ......
Sắc mặt của nàng nháy mắt trắng bệch, thân mình nhẹ nhàng run rẩy.
"Ngươi gọi là Lăng Ngọc?" Tá Thượng Thần nở nụ cười: "Ngươi nói, bổn hoàng tử nên như thế nào đối với ngươi đây?"
Lăng Ngọc không khỏi rùng mình một cái, nàng nhìn mắt phượng mỉm cười của Tá Thượng Thần, không biết vì sao, sự sợ hãi tràn ngập ở trong lòng.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Cô cô của ta là hoàng phi đương triều, ngươi không thể làm cái gì với ta!"
Đối với lời đồn đãi về Tá Thượng Thần, Lăng Ngọc vẫn là nghe nói qua.
Nghe nói Tứ hoàng tử Chu Tước quốc này chẳng những lớn lên giống nữ nhân, còn cực kỳ háo sắc, nếu không bên người sẽ không có nhiều tuyệt sắc thị nữ như vậy, cho nên, theo Lăng Ngọc, Tứ hoàng tử khẳng định muốn khinh bạc nàng!
Không! Lòng của nàng chỉ thuộc về Thái Tử điện hạ, nếu để cho những người khác đụng tới nàng, vậy nàng thà rằng chết!