Lâm Mặc sợ tới mức ngón tay đang trong ŧıểυ huyệt run lên, không cẩn thận móng tay kia chà sát vào thịt nộn, đau đến nỗi phát khóc, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
" Tiêu... Giáo sư!"
Lâm Mặc vô cùng hoảng sợ, đem chăn kéo qua phủ lên người mình, thân thể gợi cảm, mị hoặc bị chăn mềm mại che kín, chỉ để lộ ra một cái đầu.
" Thầy... Thầy như thế nào vào mà lại không gõ cửa! Còn là giáo sư đại học nữa, tố chất của thầy đâu?"
Đem chính mình trong chăn bọc kín, Lâm Mặc tìm lại một tia tự tin, lắp bắp chấp vấn sau đổi thành thẹn quá hóa giận nói.
Má Lâm Mạc vẫn còn lưu lại một rặng mây đỏ, đôi mắt ngập nước, còn lưu lại dư vị động tình, ngữ khí chấp vấn nói ra cũng không hề có chút uy lực, ngược lại càng làm người khác có cảm giác muốn khi dễ cô.
Người đứng ở cửa tên Tiêu Quân Đình, ở trường học của cô là một giáo viên vô cùng nổi tiếng.
Trẻ tuổi mà đã có thể lên chức giáo sư, nghe nói nghiên cứu khoa học năng lực vô cùng cùng trâu bò, còn đoạt được cái giải thưởng gì mà Lâm Mạc nghe xong cũng không thể nhớ rõ tên, nhưng đây không phải là trọng điểm...
Trọng điểm là... hỏa soái, ở đại học C người người đều nói, Tiêu giáo sư chính là nhân vật mà hàng vạn nữ sinh theo đuổi. Chính hắn chỉ cần dựa vào khuôn mặt này cũng có thể kiếm cơm, tại sao lại đi làm giảng viên chứ? Mỹ nam đến nghiên cứu khoa học, vẫn là đi làm diễn viên thì hơn.
Ngày thường đi dạy hắn luôn bày ra một bộ mặt cao lãnh, chưa từng cho đám hoa si kia một tia hi vọng.
Bởi vì bạn thân cô là sinh viên của Tiêu Quân Đình, lại thích tô son điểm phấn, thế nên mới có việc Lâm Mặc bị cô nàng kéo đến nằm vùng ở lớp hắn. Ở trên lớp cô nàng không ngừng líu lo về vị cao lãnh hoa chi kia, còn không ngừng tuôn ra hàng loạt dâm ýn muốn lột hết tây trang cùng áo sơ mi của hắn, dùng cà vạt mãnh mẽ trói Tiêu Quân Đinh mà điên cuồng XXOO...(má này có khi uống tà tưa trộn cần sa hơi nhiều thì phải O~0)
Không thể ngờ được, chỉ chớp mắt, dịch bệnh bùng nổ, vị Tiêu giáo sư cao cao tại thượng này lại dọn sang nhà cô ở nhờ.
Mẹ nói với Lâm Mặc, Tiêu giáo sư với bà là "bạn tốt", bởi vì trong lúc tình hình dịch bệnh khó khăn, giao thông công cộng không có hoạt động, giáo sư Tiêu ở lại nhà cô lại vô cùng thuận tiện, hơn nữa có thể lái xe mỗi ngày từ ŧıểυ khu đi ra cùng các bác sĩ chiến đấu hăng hái.
Chợt nghe qua là vô cùng tốt, nhưng mà, "bạn tốt" trong miệng của mẹ nàng, đến tai của Lâm Mặc lại cơ hồ tương đương với " bạn trai" và"cha dượng."
Cũng không thể trách cô tưởng tượng quá nhiều, Lâm Mặc từ nhỏ đã không có bố, trong ký ức của cô, thì mẹ nàng không ngừng đổi đối tượng, mà chính cô cũng nhận cha dượng đủ bộ mười hai chòm sao luôn rồi. Mà những năm gần đây đối tượng của mẹ càng ngày càng trẻ hóa, ŧıểυ thịt tươi ngon miệng, mọng nước càng chiếm tỉ lệ dày đặc... Tiêu giáo sư chính là một ví dụ, vẻ ngoài cực phẩm, một khi lọt vào trong mắt xanh mẹ nàng, có thể không bằng lang hổ mà cướp đoạt? (Bà mẹ này cũng thật hổ báo quá đi...)
Mẹ cô cũng đã bốn mươi, mà vị Tiêu giáo sư này nhìn qua cũng chỉ hai bảy, hai tám tuổi!!
Bồi một nữ nhân tuổi đã bốn mươi làm ŧıểυ bạch kiểm, còn không phải vì chút tiền sao? Cái gì mà cao lãnh chi hoa, cái gì mà nhà giáo ưu tú, không phải là thấy tiền là sáng mắt sao? Ngụy quân tử!
Mỗi ngày còn tây trang, áo sơ mi trắng nghiêm chỉnh, cấm dục. Ha hả, đúng là mặt người dạ thú!
Mẹ của Lâm Mạc đúng thật là một nữ cương nhân điển hình, mỗi ngày đều không về nhà, Lâm Mặc cũng không cảm thấy mẹ cô cần ỷ lại vào nam nhân, mẹ nàng có thể làm việc cả đời
Cứ như vậy, cái hình tượng mặt người dạ thú, bám váy đàn bà của Tiêu Quân Đình ở trong lòng Lâm Mặc càng thêm khắc sâu.
Lâm Mặc từ trước đến nay đều không quen nhìn Tiêu Quân Đình bày ra bộ mặt cao lãnh, hắn từ "bạn tốt" của mẹ cô rồi đường đường chính chính tiến thẳng vào nhà mình, về việc hắn tỏ càng tỏ ra ôn tồn, lễ độ bao nhiêu thì chính là là văn nhã bại hoại bấy nhiêu, khiến nội tâm Lâm Mặc không ngừng phỉ nhổ.( chờ ngày chị bị vả mặt)
Vào chính lúc tự mình an ủi lại bị chính nam nhân mình không ngừng phỉ nhổ phát hiện... khiến nàng chỉ muốn ngay lập tức kiếm cái lỗ để chui xuống.
" Là chính em không đóng cửa."
Tiêu Quân Đình khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào Lâm Mặc mà đánh giá. Giường như ánh mắt hắn có thể xuyên thấu qua tấm chăn nhìn thấy thân thể trần truồng của nàng, nhàn nhạt mà giải thích:
"Tôi mới từ phòng thí nghiệm trở về, mang cho em Song Hoàng Liên*, lại không nghĩ tới em ở trong phòng ngủ..."
*Song Hoàng Liên: Nghe đồn ở trên mạng là mấy bạn Tung Của đang đổ xô đi mua Song Hoàng Liên với công dụng là trị hay ức chế virus corona gì đó.
Têu Quân Đình không đem mấy chữ " tự an ủi" nói ra, nhưng cũng đủ làm cho Lâm Mạc thấy thẹn.
Tiêu Quân Đình với thân hình cao lớn vẫn kiên trì đứng ở trước cửa, vẫn một thân âu phục nghiêm chỉnh cao lãnh, cấm dục, tất cả đó càng thêm khắc sâu ngũ quan anh tuấn, cùng khí chất bức người, đôi mắt lúc nào cũng băng lãnh giường như đã nhiễm chút hỏa. Nhưng trên mặt hắn vẫn bày ra vẻ mặt phi thường lãnh đạm.
"Tốt nhất thầy đừng nói nữa, Song Hoàng Liên này bất quá cũng không có tác dụng, em không có bệnh, cũng không cần uống dự phòng! Thầy mau đi ra ngoài!!"
Lâm Mặc vô cùng xấu hổ, buồn bực cúi đầu nhỏ giọng quát.
Lạch cạch một tiếng Tiêu Quân Đình không những không đi ra ngoài, mà còn tiện tay khóa trái cửa, sau đó một bước lại thêm một bước tới gần chỗ chỗ Lâm Mặc đang cuốn thành một bọc như bánh trưng.
"Thầy... thầy muốn làm cái gì? Ai bảo thầy vào đây! Thầy mau mang Song Hoàng Liên của thầy ra ngoài đi! Sao còn khóa trái cửa làm gì?"
Tim Lâm Mặc càng lúc càng đập nhanh, làm sao bây giờ... Càng khẩn trương hoa huyệt càng thêm mẫn cảm, không tự chủ mà chảy ra dâm dịch, khiến cho cô phải kẹp chặt hai chân, miệng huyệt càng thêm căng chặt không ngừng mấp máy, khao khát bị cái gì thô to cắm vào.
Giọng nam nhân đầy từ tính áp xuống, cả người nàng bị bao phủ bởi thân hình cao lớn, cùng lúc hoa huyệt như phản xạ có điều kiện mà không ngừng phun nước, càng lúc càng nóng bỏng, giống như sắp bị thiêu cháy vậy.