"Trong số những nữ khách hàng thường xuyên lui tới đây, cô có biết ai tên Tiểu Huyết không?"
"Tiểu Tuyết?”
Nữ nhân viên phục vụ nói:
“Có rất nhiều người tên Tiểu Tuyết, anh biết tên gì không, tôi có thể giúp cậu tra trong hội viên."
"Là huyết trong máu tươi.”
Tôi bổ sung.
"Vậy thì đây là biệt danh, không tra được."
"Làm phiền cô rồi, cảm ơn.”
Tôi bước ra khỏi quán cà phê, lên xe của Tô Na.
Người phụ nữ này dường như rất thích màu đỏ, cô ta lái một chiếc Volkswagen Tiguan màu đỏ, tôi nhớ chiếc xe này hơn hai trăm nghìn tệ.
"Cô thích màu đỏ?”
Tôi hỏi.
"Đúng vậy, màu đỏ rất phù hợp với tính cách của tôi."
"Người thích màu đỏ khao khát quyền lực, có hiệu suất làm việc, làm theo ý mình, thích thu hút sự chú ý, trở thành tiêu điểm, trong mắt người khác tỏ ra hào nhoáng, hy vọng được tôn trọng hơn là được yêu."
Tô Na không hề để ý, hỏi:
“Cậu đang phân tích tôi đấy à?"
"Giết thời gian nhàm chán.”
Xét về tính cách, Vũ Lâm nhắc nhở không sai, người có tính cách màu đỏ giống như một ngọn lửa, khi họ bùng cháy dữ dội sẽ làm tổn thương bản thân, cũng sẽ làm tổn thương những người xung quanh.
Tô Na hỏi:
“Vậy cậu cảm thấy tính cách của tổ trưởng cậu sẽ thích màu gì?"
"Có lẽ là màu đen.”
Mấy ngày quen biết Vũ Lâm, cô ấy luôn mặc cảnh phục, cô ấy có thể thích màu đen. Người như vậy tính cách trầm ổn, còn có vài phần thần bí.
"Vậy tính cách của cậu là màu gì?”
Cô ta tò mò hỏi.
"Tôi?”
Tôi không biết nên trả lời cô ta như thế nào, không có một màu nào có thể miêu tả được tính cách của tôi.
Xe đã đến ngã tư, phía trước là cục cảnh sát, tôi nói:
“Dừng xe đi, tôi muốn xuống xe."
"Đi thong thả, còn có chỗ nào cần đến tôi, cứ mở miệng."
Trước khi rời đi, tôi đặc biệt dặn dò:
“Cô đừng mạo hiểm, anh ta rất nguy hiểm, báo cáo cũng đừng viết lung tung. Cô không muốn tôi mất việc chứ."
"Cậu coi tôi là gì vậy, đừng tin lời Vũ Lâm, tôi không phải là người như cô ta miêu tả."
"Tôi tin vào phán đoán của mình.”
Tôi khoát tay, đi về phía cổng cục cảnh sát.
"Tạm biệt!”
Tô Na lái xe đi.
Chưa đi được vài bước, có người chặn đường tôi, ngẩng đầu nhìn, là Vũ Lâm và Hùng Sâm cùng những người khác. Vừa rồi cảnh tôi xuống xe của Tô Na, bọn họ đều nhìn thấy.
Vũ Lâm nheo mắt nhìn tôi, trên mặt không có biểu cảm gì, đây chính là dấu hiệu sắp nổi giận.
Tôi hỏi:
“Mấy người đi đâu vậy?"
Chú Phương nói:
“Tôi tìm được một người, có bảy phần giống với người trong bức phác họa."
"Mấy người không cần đi nữa đâu.”
Trong nháy mắt lóe lên vài ý nghĩ, cân nhắc các khả năng khác nhau, nhanh chóng đưa ra quyết định, vẫn là báo cáo về nghi ngờ của Mạnh Tề Phi.
Lý Phi hỏi:
“Ý gì?"
"Tôi tìm được nghi phạm rồi.”
Tôi lấy điện thoại ra, mở bức ảnh chụp trộm Mạnh Tề Phi đưa cho Vũ Lâm.
Vũ Lâm mặt không biểu cảm nhận lấy điện thoại, rất tùy ý liếc nhìn màn hình điện thoại, tầm mắt lập tức bị thu hút chặt chẽ.
Hùng Sâm liếc mắt một cái kêu lên:
“Má ơi, ít nhất chín phần giống, chính là thằng cha này."
"Người này là ai? Cậu tìm thấy anh ta bằng cách nào?”
Vũ Lâm vội vàng hỏi.
"Anh ta tên là Mạnh Tề Phi, du học sinh, sống ở nước ngoài nhiều năm, là lãnh đạo của Tiểu Văn, giám đốc công ty tài chính, khoảng một tháng trước, công ty phái anh ta ra nước ngoài, mới về nước không lâu."
Vũ Lâm nhíu mày tự nói:
“Lãnh đạo của Tiểu Văn? Cô ấy và nghi phạm quen nhau?"
"Không chỉ quen nhau, bề ngoài nhìn có vẻ còn có chút khúc mắc. Hai người rốt cuộc có quan hệ gì vẫn chưa rõ.”
Tôi nói thật.
Chú Phương nói:
“Nếu thật sự có khúc mắc, không phải là cố ý vu oan?"
Vũ Lâm suy nghĩ nửa phút nói:
“Đây không phải là chỗ để nói chuyện, về rồi nói."
Một đoàn người trở về phòng họp nhỏ, Vũ Lâm đóng cửa lại nói:
“Cậu kể lại chi tiết quá trình phát hiện, đừng bỏ sót bất cứ điều gì."
Tôi kể lại làm sao nghĩ đến việc đến công ty của Tiểu Văn xem sao, làm sao gặp được Tô Na, và được cô ấy giúp đỡ tiếp cận Mạnh Tề Phi, cũng như những tin tức mà cô gái kia đã cho tôi.
Tôi vừa dứt lời, cả phòng họp im phăng phắc, chẳng ai có phản ứng gì. Tôi chẳng hiểu mô tê gì luôn.
Im lặng kéo dài đến tận năm phút, chú Phương mới lên tiếng:
“Con mụ đó tốt bụng vậy sao?"
Hùng Sâm gầm gừ:
“Chắc chắn là nó đang ủ mưu gì đó, con nhỏ đáng ghét. Không biết lần này nó lại định giở trò gì nữa."
Tôi ngơ ngác như bò đội nón. Xem ra Tô Na không chỉ đắc tội với Vũ Lâm, mà cả tổ chẳng ai ưa ả.
"Chuyện cũ bỏ qua đi, bắt được nghi phạm trong vòng ba ngày mới là chuyện quan trọng.”
Vũ Lâm ra lệnh:
“Kim Lỗi, tôi muốn cậu tìm tất cả thông tin về Mạnh Tề Phi, cả cái thời gian hắn sống ở nước ngoài nữa. Lý Phi và Hùng Sâm chịu trách nhiệm giám sát hắn, đến đi vệ sinh cũng không được rời mắt. Lão Phương ở lại, chuẩn bị mời Tiểu Văn đến phòng thẩm vấn."
Vũ Lâm có vẻ nổi giận thật rồi. Dù Tiểu Văn cố tình giấu giếm thân phận nghi phạm, hay ả lợi dụng cảnh sát để công kích giám đốc, thì kết quả cũng như nhau thôi. Tổ trưởng mà nổi giận thì đáng sợ lắm.
"Thằng cha này chạy đằng trời.”
Hùng Sâm và Lý Phi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Vũ Lâm và lão Phương đi áp giải Tiểu Văn, bỏ lại tôi và Kim Lỗi trong phòng họp.
Kim Lỗi gõ bàn phím lia lịa. Nghe tiếng bước chân của hai người kia đi xa rồi, cậu ta mới ghé sát tai tôi nói nhỏ:
“Cậu không nên nhắc đến Tô Na trước mặt họ."
"Ý gì?”
Kim Lỗi có vẻ là người trong cuộc, tôi phải làm cho ra lẽ mới được.
Kim Lỗi hạ giọng:
“Tôi vào đây trước cậu vài năm, tình hình cụ thể thì không rõ lắm, chỉ nghe nói trước đây tổ mình bắt được một tên tội phạm hung ác tột độ. Lúc đó tổ trưởng không phải là Vũ Lâm, mà là sư phụ của cô ấy. Tên tội phạm thì bắt được rồi, nhưng lại không có chứng cứ buộc tội hắn. Tổ trưởng lúc đó đã dùng một vài 'thủ đoạn'. Tô Na không biết bằng cách nào mà biết được tin này, viết một bài báo, thế là nổi đình nổi đám luôn. Dưới áp lực dư luận, tên tội phạm được thả. Hắn vừa ra tù không lâu thì gây ra một vụ thảm sát, cả một gia đình bị giết sạch. Hung thủ tuy nhanh chóng bị bắt lại, nhưng vị tổ trưởng kia vô cùng day dứt, tinh thần cũng có vấn đề, rời khỏi đội hình cảnh. Vũ Lâm mới lên làm tổ trưởng."
Ra là còn có một đoạn quá khứ như vậy, thảo nào Vũ Lâm hễ thấy Tô Na là nghiến răng nghiến lợi, cả tổ chẳng ai ưa ả.
Kim Lỗi lại nói thêm:
“Còn một chuyện nữa, sau khi rời khỏi đội cảnh sát, cuộc sống của vị tổ trưởng kia rất tệ, một người từng là anh hùng, giờ phải sống bằng nghề nhặt rác. Còn Tô Na thì nhờ bài báo này mà đoạt được một giải thưởng lớn, trở thành một phóng viên nổi tiếng, danh tiếng ngày càng vang dội."
Khách quan mà nói, chuyện này không thể trách Tô Na được, cô ta chỉ tường thuật lại sự thật thôi, ai mà ngờ được tên hung thủ lại điên cuồng đến vậy.
Muốn sống sót trong tổ này, tốt nhất là nên tuân thủ quy tắc, tránh xa Tô Na ra. Chuyện này cũng khó mà giải thích cho rõ ràng được, nó pha trộn quá nhiều yếu tố cảm xúc cá nhân. Hơn nữa, với cái tính của Tô Na, chắc chắn cô ta cũng chẳng thèm giải thích với ai đâu.
Tôi đoán Vũ Lâm tạm thời sẽ không làm gì tôi đâu, hiện tại phá án là trên hết. Đợi đến khi bắt được nghi phạm, phó cục trưởng Diêm trưởng không bị sa thải, thì mới đến lượt tôi bị tính sổ. Vẫn còn thời gian để tôi xoa dịu tình hình.
"Để tôi xem cái gã họ Mạnh này có bí mật gì.”
Mạnh Tề Phi gõ phím Enter, tất cả thông tin đều được tìm ra.
Tôi không ngờ hắn lại là một nạn nhân sống sót trong một vụ án cũ rích.