Pháp Y Máu Lạnh

Chương 21: Kỳ hạn phá án

Trước Sau

break

Đến cửa phòng họp, Vũ Lâm đặc biệt nhắc nhở:

“Đều tỉnh táo tinh thần lên cho tôi, đây không phải là buổi họp bình thường.”

Vào xem, anh Ba đã đến từ lâu rồi. Các lãnh đạo chuyên phụ trách vụ án hình sự, đều ngồi bên cạnh, ở giữa bỏ trống ba vị trí, để cho lãnh đạo.

Gần cửa bỏ trống một hàng ghế, là để cho chúng tôi. Vũ Lâm kéo ghế ra ngồi xuống, tôi ngồi ở vị trí cuối cùng. Trong phòng cũng không có ai nói chuyện, bầu không khí có chút nặng nề.

Tôi vừa định làm một ngụm nước thì ngoài hành lang vọng lại tiếng bước chân, có vẻ nhiều người đang tiến về phía này.

Người đẩy cửa bước vào là Phó Cục trưởng Diêm, theo sau là một người mặc thường phục, dáng vẻ quan cách, chắc là lãnh đạo từ thành phố. Sau ông ta là một người mặc cảnh phục, nhưng cấp bậc rất cao, không phải người của cục chúng tôi, chắc chắn là người do tỉnh cử xuống, nhanh vậy đã tới rồi.

Hai người kia ngồi xuống, cuộc họp bắt đầu.

Anh Ba trình bày chi tiết tiến độ điều tra hai vụ án, lãnh đạo thành phố không nói gì, người của tỉnh hỏi:

“Ai phụ trách khám nghiệm tử thi? Kết quả khám nghiệm tử thi mới phát hiện thế nào rồi?"

Tôi đang ngẩn người, vừa nghe anh Ba kể lại vụ án vừa hệ thống lại một lượt, cứ cảm thấy thiếu một mắt xích quan trọng. Chỉ dựa vào vết máu do hung thủ cung cấp mà liên kết hai vụ án lại với nhau thì hơi khiên cưỡng. Quan trọng là tờ giấy tôi tìm thấy trong dạ dày Hoàng Anh, nếu làm rõ được nội dung tờ giấy đó, có lẽ sẽ tìm ra hung thủ.

"Gọi cậu kìa! Đứng lên!”

Thấy tôi mãi không phản ứng, Kim Lỗi huých tôi một cái.

"Tôi á?"

"Một pháp y trẻ như vậy?”

Người của tỉnh ngạc nhiên nói.

Lãnh đạo thành phố hỏi:

“Trẻ quá, vụ án lớn như vậy, chuyên gia giàu kinh nghiệm đâu?"

Phó Cục trưởng Diêm lên tiếng:

“Đừng thấy cậu ấy trẻ, rất lợi hại đấy, đã cung cấp rất nhiều manh mối cho việc phá án rồi. Hơn nữa còn là người đa tài, cái gì cũng biết. Ý tưởng truy tìm IP của bài viết trên mạng cũng là do cậu ấy nghĩ ra đấy."

Thái độ của lãnh đạo tỉnh lập tức thay đổi, ôn hòa nói:

“Không ngờ, tuổi trẻ tài cao, đáng nể, vừa vào nghề đã gặp vụ án lớn."

Tôi lấy ra báo cáo khám nghiệm tử thi đã chuẩn bị sẵn, hỏi:

“Tôi bắt đầu được chưa?"

Phó Cục trưởng Diêm gật đầu nói:

“Cậu nói đi!"

Tôi đọc theo báo cáo:

“Nạn nhân Hoàng Anh, năm nay 25 tuổi, tử vong khoảng bảy ngày, cổ bị vật sắc bén chém đứt, đầu lìa khỏi thân, trên cổ có nhiều vết thương ngoài da, có xuất huyết dưới da, chứng tỏ là vết thương gây ra khi còn sống, cũng là vết thương chí mạng duy nhất. Hung khí là dao phay và búa tìm thấy tại hiện trường. Trên người nạn nhân phát hiện nhiều vết bỏng, xét nghiệm tại vết thương có thành phần nhựa và nến. Trên thi thể còn có nhiều vết dao, sâu nhất 5cm, rộng 1cm, hung khí không tìm thấy tại hiện trường. Kiểm tra bệnh lý các cơ quan nội tạng đều có tổn thương ở các mức độ khác nhau, trong đó phổi có xuất huyết hình nêm, phế nang hoại tử, nghi là do bị đánh đập trước khi chết. Ở hai chân của nạn nhân..."

Tôi mới đọc được một nửa, mấy vị lãnh đạo trên kia đã ngồi không yên, lãnh đạo thành phố ngắt lời tôi:

“Được rồi, đừng đọc nữa, thật sự quá thảm, hung thủ đúng là quỷ dữ, các anh phải nhanh chóng bắt được hắn! Cho các anh ba ngày, nhất định phải phá án!"

Người của tỉnh nói:

“Ba ngày có phải hơi ngắn không, áp lực cho họ lớn quá, nới thêm hai ngày nữa?"

"Ba ngày! Nhất định phải phá án trong ba ngày!”

Lãnh đạo thành phố nói:

“Các anh cũng thấy đám phóng viên bên ngoài rồi đấy, bây giờ người dân thành phố đều đang theo dõi vụ án này, lòng người hoang mang, không nhanh chóng phá án thì mọi mặt đều sẽ bị ảnh hưởng, gây ra tổn thất to lớn."

"Nhưng ba ngày..."

"Ba ngày phải phá án!”

Lãnh đạo thành phố gào lên:

“Quá hạn không phá được án, sẽ truy cứu trách nhiệm của tất cả mọi người từ trên xuống dưới!"

Vũ Lâm tức giận nói:

“Ba ngày căn bản không đủ, hung thủ đã chuẩn bị từ trước, làm sao có thể..."

Phó Cục trưởng Diêm mặt không biểu cảm nói:

“Ba ngày thì ba ngày, nếu ba ngày không bắt được hung thủ, tôi từ chức!"

"Được.”

Lãnh đạo thành phố đồng ý.

Vũ Lâm kinh ngạc há hốc mồm, lẩm bẩm:

“Sao... sao... lại thế này?"

"Các cậu cứ tiếp tục, phá án tôi không hiểu, nên không can thiệp vào các cậu. Hy vọng các cậu có thể phá án đúng thời hạn.”

Lãnh đạo thành phố đạt được kết quả mong muốn, đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Đợi ông ta đi khuất, người của tỉnh mới nói:

“Lão Diêm, anh quá sơ suất rồi, tôi còn có thể tranh thủ thêm mấy ngày cho anh."

"Ba ngày thì ba ngày!”

Phó Cục trưởng Diêm thản nhiên nói:

“Hung thủ là một kẻ điên, ba ngày không bắt được hắn, chắc chắn sẽ gây án lần nữa, sẽ có thêm nạn nhân mới."

"Nhưng ba ngày..."

"Đừng xoắn xuýt về thời gian nữa, nói về vụ án đi.”

Phó Cục trưởng Diêm hỏi:

“Nghe nói các anh có manh mối mới?"

Anh Ba nói:

“Người đăng bài trên mạng có thể là hung thủ, kỹ thuật viên đã truy ra địa chỉ IP, Lý Phi đã qua đó rồi. Chuyên gia vẽ phác họa cũng đến rồi, chúng ta sẽ bám sát hai hướng, nghi phạm không thoát được đâu."

Ánh mắt Phó Cục trưởng Diêm dừng trên người Kim Lỗi, hỏi:

“Cậu là chuyên gia máy tính, sao không đi cùng Lý Phi?"

"Họp xong tôi sẽ qua đó ngay, tôi đã đánh dấu hai địa điểm xảy ra án mạng và quán net hiển thị địa chỉ IP. Đại khái khoanh vùng được phạm vi hoạt động, nghi phạm chắc chắn sống trong khu vực này.”

Kim Lỗi lấy ra bản đồ đã chuẩn bị sẵn.

"Khu vực này không nhỏ đâu, có cần thêm người không?”

Phó Cục trưởng Diêm hỏi.

"Tạm thời không cần!”

Vũ Lâm nói:

“Quán net có thể chỉ là một trạm trung chuyển, hành động khinh suất sẽ đánh rắn động cỏ, chúng tôi vẫn đang theo dõi bài viết trên mạng, đợi hắn cập nhật."

Phó Cục trưởng Diêm gật đầu nói:

“Cũng là một cách. Còn gì cần báo cáo nữa không? Không có thì giải tán, thời gian quý báu."

"Tôi còn một phát hiện.”

Tôi nhỏ giọng nói:

“Trong quá trình khám nghiệm tử thi, tôi phát hiện một tờ giấy trong dạ dày nạn nhân, nạn nhân biết mình sắp chết, cố ý giữ lại, tiếc là do axit dạ dày ăn mòn, chữ viết mờ nhạt khó nhận biết, đang tìm cách phục hồi."

Anh Ba hỏi:

“Là giấy gì?"

"Giống như hóa đơn in từ siêu thị, tôi đã lấy mẫu, đang giám định thành phần."

"Cậu chàng giỏi lắm!”

Phó Cục trưởng Diêm khen ngợi.

"Đúng rồi, tôi còn một nghi vấn.”

Tôi nói:

“Tại nhà Giang Đình, tôi và tổ trưởng đã tiếp xúc với nghi phạm, nghi phạm thứ hai để che chắn cho đồng bọn bỏ trốn, đã ném vật gây nổ về phía chúng tôi. Phân tích từ tàn dư thu thập được tại hiện trường, là một loại pháo cọ xát. Tôi lên mạng tra thì thấy, là một loại đồ chơi trẻ em tên là 'lựu đạn'."

"Lựu đạn?”

Nghe thấy từ này, mắt Phó Cục trưởng Diêm và anh Ba đều trợn tròn.

Tôi vội vàng giải thích:

“Hình dáng bên ngoài là nhựa, nhìn trông giống lựu đạn thật, bên trong là một quả pháo cọ xát lớn, giật chốt, pháo sẽ cháy, ném ra ngoài một lúc sẽ nổ. Rất giống lựu đạn thật! Cửa hàng trước cổng mỗi trường tiểu học đều có bán."

"Thứ nguy hiểm như vậy mà lại là đồ chơi trẻ con! Đúng là vì tiền mà cái gì cũng bán!”

Anh Ba chửi mắng.

Hiển nhiên ông ấy hiểu sai ý tôi, tôi bổ sung:

“Cửa hàng gần nhà Giang Đình không bán 'lựu đạn', ý tôi là nên thêm một thông tin điều tra nữa, nghi phạm thường mang theo đồ chơi, chứng tỏ hắn có thể sống gần trường học, hoặc hắn có một đứa con đang học tiểu học, mà là con trai!"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc