Pháp Y Máu Lạnh

Chương 18: Ác mộng

Trước Sau

break

Khi còn học ở trường pháp y, một sư huynh làm việc nhiều năm trở về trường, nói với chúng tôi rằng pháp y là một công việc khổ sai. Lúc đó nghe xong không có cảm giác gì nhiều, đợi đến khi đi làm rồi mới cảm nhận được công việc này khổ đến mức nào.

Cả đêm không ngủ, đầu óc uể oải, mí mắt nặng trĩu, còn phải tập trung tinh thần tiến hành khám nghiệm tử thi, chỉ cần sơ ý một chút là có thể bỏ lỡ manh mối quan trọng, dẫn đến hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Đặt đầu của người chết xuống, tôi cầm dao phẫu thuật lên, rạch một đường hình chữ Y tiêu chuẩn trên thi thể, cắt xương sườn, cố định phần da thịt đã cắt, nội tạng sưng phồng lộ ra trước mắt tôi. Vì thối rữa, nội tạng chứa đầy khí, sưng phồng rất nghiêm trọng, mùi thì khỏi phải nói, khiến tôi cay cả mắt.

Tôi điều chỉnh quạt thông gió lên mức lớn nhất, vẫn không thể thải hết khí. Tôi nín thở, dùng dao phẫu thuật rạch một đường vào dạ dày đã phình to gấp nhiều lần.

Xì...

Chỉ rạch một đường nhỏ, một lượng lớn khí thối rữa phun ra, còn kèm theo một lượng nhỏ dịch xác chết.

Dạ dày sưng phồng giống như một quả bóng bay bị thủng lỗ, teo tóp với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cũng may là tôi đã phòng bị từ trước, tránh được khí phun ra. Dù mặc quần áo bảo hộ, bị phun trúng cũng phải thối cả tuần. Mùi thối rữa của xác chết khác với các mùi khác, dính vào là rất khó khử, dùng nước hoa cũng không át được.

Tôi không có chứng sạch sẽ quá mức, không quá để ý đến mùi xác chết, nhưng tôi cũng không muốn trở thành chồn hôi, đi đến đâu hôi đến đó.

Đợi đến một phút rưỡi, khí thối rữa thải xong, tôi mới có thể tiếp tục làm việc, dùng dao phẫu thuật mổ ra dạ dày. Nhìn thấy chất chứa trong dạ dày tôi sững sờ, hoàn toàn không giống một cơ quan tiêu hóa, mà là một bãi rác, bên trong chứa đầy các loại tạp vật, chính là không thấy thức ăn. Dứt khoát kiểm tra cả ruột một lượt, không phát hiện thức ăn, người chết rất lâu rồi không ăn thức ăn.

Sau khi cô ta bị giam cầm, hung thủ đã không cho cô ta ăn gì. Với tình trạng của cô ta, tôi đoán rằng khi hung thủ giết, cô ta không hề kháng cự. Thậm chí nếu hung thủ không động tay, cô ta cũng đã hấp hối, chẳng còn sống được bao lâu.

Tôi lấy từng thứ một trong dạ dày cô ta ra, những búi lớn vật liệu nhồi đồ chơi, giống như bông gòn, thấm đẫm dịch vị, bốc lên mùi chua thối. Giữa đám bông gòn đó, còn có những cục giấy vệ sinh vón lại, gần như đã hóa thành bột giấy, dùng tay không nhấc lên được, tôi phải dùng thìa xúc từng chút một.

Tôi lấy hết tất cả ra, trải đều trên bàn làm việc, cầm kính lúp lên, tìm kiếm vô cùng cẩn thận, chỉ tìm thấy vài mảnh giấy vụn. Chúng hoàn toàn không ghép lại được, còn thiếu một mảng rất lớn.

"Những thứ trong dạ dày đều ở đây, tôi đã bỏ sót gì sao?"

Tôi bình tĩnh lại suy nghĩ, những mảnh giấy vụn tìm được đều không có chữ, rõ ràng những nội dung quan trọng đã bị giữ lại.

Lại kiểm tra một lượt chất chứa trong dạ dày, tôi chú ý đến một cục giấy vệ sinh, những cục giấy khác gần như đã thành hồ. Chỉ có cục này là còn tương đối nguyên vẹn, cho thấy nó được nuốt vào sau cùng.

Tôi gắp cục giấy vào đĩa, dùng nhíp tách từng lớp từng lớp, bên trong cùng quả thực có một mẩu giấy. Nếu mẩu giấy này không bị dịch vị ăn mòn, đây chắc chắn là một tin tốt.

Từ từ mở mẩu giấy ra, những nét chữ trên đó đã mờ đến khó nhận ra. Đưa ra dưới ánh đèn xem xét, tôi mơ hồ thấy một chuỗi tiếng Anh, phía sau còn có một con số.

Dùng tăm bông làm sạch mảnh giấy, rồi cho vào túi đựng chứng cứ. Tôi lấy máy ảnh chụp một bức ảnh chất lượng cao, rồi gửi vào điện thoại cho Vũ Lâm.

"Sao thế?"

Vũ Lâm nhanh chóng trả lời tôi.

"Phát hiện trong dạ dày người chết, là thông tin cô ấy để lại cho chúng ta."

Tôi chợt nhận ra một từ, hình như là Death, nghĩa là cái chết trong tiếng Anh.

"Tiếp tục cố gắng nhé!"

Vũ Lâm không trả lời tôi nữa, chắc giờ này cô ấy đang rất bận.

Tôi đặt điện thoại xuống, mới nhận ra đã hơn một giờ trưa, bụng chợt thấy đói cồn cào. Đến mì gói cũng chẳng muốn chờ, tôi cởi bỏ bộ đồ bảo hộ, vừa uống nước nóng vừa ăn hết một gói bánh quy lớn, lúc này mới thấy dễ chịu hơn chút.

Ăn no rồi thì buồn ngủ, vẫn chưa đến giờ làm việc chiều, tôi gục mặt xuống bàn, muốn ngủ một lát.

Thật sự quá mệt mỏi, vừa nhắm mắt lại đã ngủ thiếp đi, ngủ một giấc mơ màng.

Không biết đã ngủ bao lâu, phòng pháp y lạnh lẽo, ý thức dần dần tỉnh lại, tôi muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể nặng trịch không nhúc nhích.

Hình như tôi bị bóng đè rồi, giải thích theo khoa học thì gọi là ác mộng, do quá mệt mỏi mà ra, chỉ cần một lúc nữa sẽ tỉnh thôi.

Cộp... cộp...

Ngoài hành lang vọng lại tiếng bước chân, tiếng giày cao gót gõ nhịp nhàng trên sàn, tiếng bước chân ngày càng gần.

Phản ứng đầu tiên của tôi là Vũ Lâm đã về, tôi cố gắng giãy dụa để ngồi dậy. Cảm giác như năm sáu giây trôi qua, tôi mới nhận ra, người đến chắc chắn không phải tổ trưởng, là một trinh sát hình sự, tuyệt đối sẽ không đi giày cao gót, rất bất tiện khi hành động.

Tiếng bước chân dừng lại ngay cửa, sau hai giây im lặng, "két" một tiếng, cửa bị đẩy ra, một người bước vào.

Tôi gắng sức mở mí mắt, muốn nhìn rõ người vừa vào là ai. Nhưng mí mắt quá nặng, chỉ hé được một khe nhỏ, nhìn thấy một bóng người mờ ảo, dáng người khá gầy, trông giống như một người phụ nữ.

Người đó cũng đang quan sát tôi, cô ta đi đến bên cạnh tôi, nhẹ nhàng lay tôi mấy cái.

Tim tôi đập thình thịch, lông trên người dựng hết cả lên, tôi có một dự cảm không lành, người vào không phải đồng nghiệp trong cục, mà là một kẻ có ý đồ xấu. Lúc này nếu cô ta muốn giết tôi, tôi hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

May mắn là điều tôi lo lắng đã không xảy ra, cô ta xác định tôi thực sự đã ngủ say, cô ta quay người đi về phía thi thể.

Chết tiệt! Là nhắm vào manh mối!

Cộp... cộp...

Nghe tiếng bước chân, cô ta đi đến trước bàn làm việc rồi dừng lại, tiếp theo là một loạt tiếng sột soạt, cô ta đang làm gì trên bàn mổ vậy!

Tôi nghi ngờ mình bị hạ độc, càng cố gắng giãy dụa ý thức càng tỉnh táo, nhưng cơ thể hoàn toàn không có phản ứng gì.

Không biết cô ta đang làm gì trên bàn mổ, phát ra những tiếng sột soạt liên tục trong một thời gian rất dài.

Khoảng một khắc sau, cô ta dừng tay, có lẽ mục đích đã đạt được.

"Hê hê..."

người phụ nữ cười khẽ mấy tiếng, cầm thứ gì đó đi về phía cửa, rồi quay lại vẫy tay với tôi.

Đây là cơ hội cuối cùng, tôi cố gắng mở to mắt, muốn nhìn rõ mặt cô ta, kết quả vẫn thất bại, chỉ thấy một bóng hình mờ ảo.

Cộp... cộp...

Tiếng bước chân dần xa, tan vào cuối hành lang, phòng pháp y lại trở nên tĩnh lặng.

Cơ thể vẫn không cử động được, tôi lại ngủ thiếp đi.

Một lúc sau, tôi giật mình tỉnh giấc, bật dậy ngay, mồ hôi lạnh toát ra khắp người.

Tôi vội vàng đi đến bên thi thể, kiểm tra kỹ lưỡng một lượt, trông mọi thứ vẫn bình thường, thi thể không thiếu thứ gì, những thứ tôi lấy ra từ dạ dày cũng không thiếu, đều nằm trên bàn làm việc.

Chẳng lẽ vừa rồi tôi gặp ác mộng?

Nhưng cảm giác quá chân thật, tôi đi đến cửa, phát hiện cửa phòng khép hờ, quả thực có người đã vào khi tôi ngủ. Tôi chắc chắn mình đã đóng cửa cẩn thận trước đó, còn đặc biệt kiểm tra lại.

Quan trọng là người này muốn làm gì? Xông vào phòng pháp y, chắc chắn không chỉ đơn giản là nhìn thoáng qua thi thể.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc