Pháp Y Máu Lạnh

Chương 10: Trở lại hiện trường vụ án

Trước Sau

break

Về đến nhà, tôi thay một bộ đồ nỉ màu đen, đứng trong bóng tối, rất khó bị phát hiện.

Vũ khí phòng thân là một con dao mổ, nhẹ nhàng linh hoạt, chắc chắn sắc bén, chỉ cần đánh trúng yếu huyệt, cũng có thể một kích trí mạng.

Trong phòng cũng không bật đèn, tối đen như mực, tôi lặng lẽ ngồi trên ghế, không nghĩ gì cả, thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh đã đến chín giờ rưỡi.

Tôi đứng dậy rời khỏi phòng, bắt xe thẳng đến hộp đêm mà nạn nhân đã lui tới lần cuối.

Trong hộp đêm đèn đuốc sáng choang, trai thanh gái tú lắc lư điên cuồng theo tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Hai thân thể nóng bỏng dán chặt vào nhau uốn éo, trong góc tối đèn mờ, mấy người lăn lộn thành một đoàn.

Đây chỉ là bắt đầu, đợi qua mười hai giờ đêm, sẽ còn điên cuồng hơn nữa. Trong mắt tôi, những con quỷ trong lòng những người này đang không ngừng bành trướng, bị nuốt chửng chỉ là chuyện sớm muộn.

Tôi đi một vòng quanh hộp đêm, không phát hiện ra mục tiêu phù hợp, hắn không xuất hiện.

Thời gian còn sớm, tôi tìm một góc vắng người ngồi xuống.

"Anh đẹp trai, mời em uống một ly được không?”

Một cô nàng mặc váy đỏ ăn mặc rất gợi cảm ngồi xuống bên cạnh tôi, trên người cô ta tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc, có chút khó chịu.

Tôi ý thức được mình có một sơ suất, nhanh chóng đảo mắt nhìn một vòng, trong sàn nhảy không chỉ có một người phụ nữ mặc váy đỏ. Những người có dáng vóc, dung mạo đẹp hơn nạn nhân cũng không phải là không có.

Cô nàng váy đỏ khoác tay lên vai tôi, cười quyến rũ nói:

“Anh đẹp trai, anh đang đợi ai sao? Em thấy cô ta sẽ không đến đâu, đi với em đi, em có thể khiến anh rất thoải mái."

Đương nhiên tôi hiểu ý của cô ta, nhìn cách ăn mặc của cô ta, cũng không giống như là làm cái nghề này.

"Xin lỗi, tôi không có hứng thú."

"Em thích những người như anh đấy, thật ngầu.”

Cô nàng váy đỏ không những không rời đi, mà còn muốn chui vào lòng tôi.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, đứng dậy muốn đi.

"Anh quả thật rất vô vị.”

Cô nàng váy đỏ đứng lên nói:

“Những người đàn ông như các anh đều là đá, không hiểu phong tình."

Cô ta nói là "các anh", không phải là "anh", nói cách khác là cô ta đã từng gặp một gã giống như tôi.

"Cô gặp hắn khi nào, ở đâu?”

Cô nàng váy đỏ vừa mới lướt qua tử thần, cô ta vẫn còn đang bị bịt kín trong bóng tối mà không hề hay biết.

"Ngay ở đó...”

Cô ta quay người chỉ về một góc khác, nhưng chỗ đó đã không còn ai.

Tôi vội vàng hỏi:

“Mặc một bộ vest, hơn ba mươi tuổi, trông rất lịch sự."

"Các anh quen nhau?”

Cô ta vẻ mặt kinh ngạc.

Nghi phạm vừa nãy ở đây!

Trong lúc tôi tìm kiếm hắn, hắn trốn trong bóng tối quan sát tôi. Cô nàng váy đỏ đến tìm tôi, mười phần là do hắn giở trò quỷ.

Ước chừng hắn đã không còn ở trong hộp đêm, tôi sải bước đuổi theo ra ngoài.

Bên ngoài đường phố không một bóng người, ánh đèn đường màu cam kéo dài cái bóng của tôi. Một cơn gió đêm thổi qua, cây cối ven đường phát ra tiếng xào xạc. Trong góc tối không có ánh đèn chiếu tới, vẫn là một mảnh đen kịt.

Tôi chậm rãi bước đi trên đường, cảm giác có một đôi mắt đang lén lút nhìn trộm, mọi cử động của tôi đều không thoát khỏi ánh mắt của hắn.

"Ra đi, tôi biết anh ở đó.”

Tôi lớn tiếng gọi.

Âm thanh dần lan xa, không ai trả lời.

Tiến về phía trước, đi đến con hẻm nhỏ trước khu dân cư, hẹp và dài, không có một chút ánh sáng nào.

Tôi đứng ở đầu hẻm, mơ hồ nhìn thấy có bóng người lay động. Con hẻm là con đường duy nhất để nạn nhân về nhà, cô ta về nhà có lẽ cũng vào thời điểm này, đi trong con hẻm, hung thủ đi theo cô ta suốt đường. Rất có thể là cố ý để cô ta phát hiện, khiến cô ta rơi vào trạng thái sợ hãi.

Hung thủ là một gã có sở thích xấu xa! Trực giác mách bảo tôi, hắn sẽ đợi tôi ở hiện trường vụ án.

Tôi nhấc chân bước vào con hẻm, phát ra tiếng bước chân xào xạc. Trong hẻm rất yên tĩnh, hai bức tường hai bên sẽ khuếch đại âm thanh.

Xào xạc... xào xạc...

Nhìn về phía mấy tòa nhà trong khu dân cư, chỉ có một hai hộ sáng đèn, những tòa nhà đen kịt sừng sững trong màn đêm, giống như một tấm bia mộ khổng lồ, cả khu dân cư là một nghĩa trang.

Đi trên con đường như vậy, đặc biệt thử thách lòng can đảm, sau khi xảy ra vụ án mạng, đi lại con đường này, điều cần thiết chính là dũng khí.

Nhưng đối với tôi thì chẳng là gì cả, mức độ kinh dị này, căn bản không thể dọa được tôi.

Hiện trường vụ án cả tòa nhà đều tối om, ước chừng cả tòa nhà mọi người đều đã chuyển đi ở nơi khác, trong vài ngày tới sẽ không có ai ở trong tòa nhà này.

Cửa lầu hơi hé mở, tôi không dùng nhiều sức đẩy, cánh cửa phát ra tiếng cọt kẹt cọt kẹt, run rẩy mở ra.

Chỉ cách một cánh cửa, bầu không khí bên trong hoàn toàn khác biệt. Trong khoảnh khắc mở cửa, tôi cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo thổi qua mặt, lập tức rùng mình một cái, lông tóc trên người đều dựng đứng lên.

Đèn trong hành lang đều hỏng hết, ánh trăng bạc từ cửa sổ trên hành lang nghiêng nghiêng chiếu vào, xung quanh tôi đều là ánh trăng mờ ảo.

Tôi sải bước lên trên, trong hành lang vẫn còn dây cảnh giới màu vàng mà cảnh sát để lại.

Thình thịch...

Trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có người đang chạy xuống.

Tôi đi đến góc tường, lưng dựa vào tường, tay phải nắm chặt con dao mổ.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, một vệt đèn pin từ khe hở cầu thang chiếu xuống. Một người trẻ tuổi đeo túi lớn xuất hiện trên bậc thang trên cùng.

Xem ra là cư dân của tòa nhà này, đang chuẩn bị mang đồ đạc rời đi.

Người trẻ tuổi nhìn thấy tôi khựng lại một chút, có lẽ là do tôi mặc đồ đen khiến anh ta căng thẳng.

"Anh sống ở đây?"

Người trẻ tuổi khẽ gật đầu.

"Có nhìn thấy người lạ nào không?"

Người trẻ tuổi giơ tay chỉ vào tôi.

Tôi lặng lẽ thu con dao mổ về, làm một động tác mời.

Người trẻ tuổi rất cảnh giác đi lướt qua tôi, đến khi cách xa an toàn, lại tăng tốc chạy xuống, một hơi chạy ra khỏi hành lang.

Tôi đứng ở cửa sổ hành lang, nhìn bóng dáng anh ta biến mất trong con hẻm, tiếng bước chân dần dần biến mất.

Xác định anh ta đã đi xa, tôi tiếp tục lên trên, trở lại hiện trường vụ án.

Cửa phòng không khóa, chỉ khép hờ!

Tôi hé mắt nhìn qua khe cửa, nhờ ánh trăng yếu ớt, lờ mờ thấy được hình dáng bên trong, nhưng không rõ lắm, càng tăng thêm vẻ thần bí.

Lúc Tiểu Văn chạy trốn quá hoảng loạn, có lẽ quên đóng cửa. Nhưng Vũ Lâm đã quay lại đây rồi, không thể nào không đóng cửa được.

Cái chết của một con người sẽ gây ra cú sốc tâm lý lớn cho những người còn lại, ngoài hung thủ ra, còn có thể là một gã nào đó thích tìm kiếm cảm giác mạnh đã mở cửa phòng.

Để cửa không phát ra tiếng động, tôi nhấc bổng cánh cửa lên, từ từ mở ra. Hiện trường vụ án giống như một con quái vật ăn thịt người khổng lồ, há cái miệng đầy máu muốn nuốt chửng tôi.

Đối diện với cảnh tượng kinh khủng như vậy, tôi lại có chút hưng phấn, thậm chí trong lòng có chút mong chờ được gặp hắn.

"Anh ở trong đó à?”

Tôi khẽ hỏi.

Không ai trả lời.

Tôi sải bước đi vào, thẳng tiến đến phòng ngủ của nạn nhân. Hiện trường tuy đã được dọn dẹp sơ sài, nhưng vẫn còn ngửi thấy mùi máu tanh.

Trên giường của nạn nhân có một bóng đen, hiện ra hình dáng của một người.

Tôi cẩn thận tiến lại gần, chuẩn bị sẵn sàng tấn công. Nếu hắn dám xông lên, tôi sẽ dùng dao mổ sắc bén cắt đứt động mạch cảnh của hắn, hoặc đâm lưỡi dao lạnh lẽo xuyên qua xương sườn, chính xác đưa vào tim hắn.

Vì dùng sức quá nhiều, ngón tay tôi hơi run rẩy.

Đến gần rồi tôi mới thấy trên giường không phải người, mà là một con búp bê to gần bằng người thật. Có người cố ý để nó ở đây.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc