Những ngày tiếp theo trôi qua trong sự tĩnh lặng đến kỳ lạ. Tô Thiến giữ cho mình vẻ ngoài bình tĩnh, sống một cách tương đối yên ổn. Nàng không còn bị giao cho những công việc nặng nhọc, cũng không phải đối mặt với ánh mắt khinh miệt hay giọng nói châm chọc của đám cung nữ. Nhưng chính sự yên bình bất thường ấy lại khiến lòng nàng trở nên bất an hơn bao giờ hết. Nàng biết rõ, sự im lặng trước cơn bão bao giờ cũng là đáng sợ nhất.
Trong lòng khẽ thở ra một hơi, nàng tự nhủ: Ít nhất lúc này, mình có thể tạm thở phào… nhưng cũng không thể buông lỏng.
Đêm khuya, cả hoàng cung chìm vào tĩnh mịch. Tất cả âm thanh như bị nuốt trọn bởi màn đêm. Trăng tròn treo lơ lửng nơi cuối trời, ánh sáng bạc nhạt chiếu qua khung cửa sổ, rọi lên gương mặt nàng, lạnh lẽo như sương đầu đông.
Tô Thiến nằm trên giường, trằn trọc không yên. Nàng không thể chợp mắt, dù chỉ là một chút. Trong cái im ắng đến rợn người, nàng có thể nghe thấy rõ ràng từng nhịp tim của chính mình, cả hơi thở mỏng manh của bản thân. Một cảm giác bất an len lỏi khắp lồng ngực — như thể có điều gì đó sắp xảy ra. Một thứ gì đó, nàng không thể gọi tên… nhưng đang tới gần từng chút một.
Đột nhiên, một loạt tiếng gõ cửa nặng nề vang lên, phá tan màn đêm yên tĩnh. Tiếng gõ dường như mang theo áp lực vô hình, gõ thẳng vào lồng ngực Tô Thiến, khiến nàng rùng mình.
"Ai đó?" – nàng cảnh giác hỏi, giọng mang theo chút khàn khàn vì căng thẳng.
Ngoài cửa, một giọng nói trầm thấp vang lên, âm thanh dường như bị bóng đêm nuốt bớt, càng thêm u ám:
"Phụng chỉ của bệ hạ, mời cô nương theo chúng ta một chuyến."
Tim Tô Thiến như chìm hẳn xuống đáy. Một cơn ớn lạnh lan từ bàn chân thấm dần lên tận đỉnh đầu, da thịt cũng vì thế mà khẽ run rẩy. Nàng hiểu rất rõ — điều mà nàng luôn lo sợ… đã thực sự xảy ra.
Lâm Viên, rốt cuộc ngươi cũng không muốn che giấu bộ mặt thật nữa sao? Là lúc để lộ ra chiếc nanh sắc bén kia rồi à?
Tô Thiến hít sâu một hơi, buộc mình phải giữ vững bình tĩnh. Nàng chậm rãi mở cánh cửa gỗ cũ kỹ. Bên ngoài, hai người thị vệ vận hắc y đang đứng chờ. Gương mặt họ lạnh như băng, không mang lấy một chút biểu cảm. Đôi mắt trống rỗng, lạnh lẽo, hệt như những kẻ đưa linh hồn xuống địa ngục.
Một người trong số họ lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt vô hình khiến toàn thân Tô Thiến như bị gió băng quấn quanh. Nhưng nàng không chống cự. Chỉ lặng lẽ gật đầu, rồi lặng lẽ bước theo họ.
Bước chân nàng trong đêm vang lên khe khẽ, nhưng trong cái tĩnh lặng khắc nghiệt này, lại như những nhịp trống lỗi nhịp, gõ vào lòng người… nặng nề, khó thở.
Phía trên đầu, bầu trời u ám, tối đặc như mực. Dưới bóng đêm, chẳng còn phân biệt nổi phương hướng.
Gió đêm khẽ lùa qua hành lang dài u tối, mang theo hơi lạnh thấm vào tận xương tủy. Tô Thiến bước đi giữa hai bóng người lặng lẽ, chỉ có ánh đuốc yếu ớt từ xa xa lập lòe như muốn tắt, khiến từng bước chân nàng càng thêm chênh vênh, mờ mịt.
Cung đường họ đi qua không phải đường chính. Nó quanh co, hẹp và gần như bị lãng quên, hai bên là những bức tường đá rêu phong, cũ kỹ, khiến lòng người thêm u uất. Tựa như không phải đang đến điện của một đấng quân vương, mà là đang đi sâu vào một nơi cất giữ bí mật bị phong ấn từ lâu.
Tô Thiến không hỏi, không nói. Dù trong lòng như có hàng vạn con sóng ngầm đang gào thét, nàng vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh đến đáng kinh ngạc. Bởi nàng hiểu, vào lúc này, mọi câu hỏi chỉ là vô ích — người đã triệu nàng, chắc chắn sẽ tự nói ra điều hắn muốn nàng biết.
Cuối cùng, họ dừng lại trước một cánh cửa đồng đen dày nặng, được khắc hoa văn cổ xưa, trông như một cánh cổng dẫn vào thế giới khác. Thị vệ không nói một lời, chỉ mở cửa rồi lui sang một bên.
Tô Thiến liếc mắt nhìn vào bên trong — nơi ấy chỉ có ánh sáng lờ mờ, và một bóng người ngồi quay lưng về phía nàng, áo bào dài phủ trên ghế cao, mang theo khí thế vương giả mà nàng không thể nhầm lẫn.
Nàng bước vào. Cánh cửa phía sau từ từ khép lại, phát ra một tiếng "cạch" nhỏ nhưng vang vọng đến rợn người.
Trò chơi… đã chính thức bắt đầu.
Không xa mặt hồ, sóng nước bị gió lớn đánh dậy từng đợt, vang lên tiếng ùng ục trong màn đêm tĩnh lặng như thể đang phá vỡ một luật lệ vô hình nào đó. Trong bóng tối mờ mịt, những phiến đá gồ ghề ven hồ giống như những kẻ hành hương đầy âm u, lặng lẽ dõi theo từng bước đi của Tô Thiến, như thể nàng đang bước vào lãnh địa của một tín ngưỡng cổ xưa bị lãng quên.
Tô Thiến chậm rãi tiến về phía trước, mỗi bước chân như dẫm lên chính trái tim mình, đập dồn dập và đầy căng thẳng. Nỗi sợ giống như một sợi dây thừng lạnh ngắt, quấn chặt lấy toàn thân nàng, siết chặt đến mức không thể thở nổi.
Nàng không biết điều gì đang chờ đợi phía trước — là trừng phạt, thử thách, hay một âm mưu được chôn giấu kỹ càng? Tất cả đều là ẩn số.