“Hắn… có quay lại nữa không?” Trong lòng Tô Thiến mơ hồ dâng lên nỗi bất an. Thực lực của Tần Uyên thâm sâu khó lường, lại hành sự xảo trá, nếu hắn lại lén lút xâm nhập tập kích, hậu quả thật khó tưởng tượng.
Lâm Viên không nói một lời, chỉ nắm chặt tay Tô Thiến, xoay người bước về phía cung điện, trầm giọng nói: “Trẫm… nhất định sẽ không tha cho hắn.”
Trở về hoàng cung, đó là một tòa kiến trúc khí thế bức người. Mái nhà cao vút được chống đỡ bởi những cột đá to lớn, trên cột điêu khắc hoa văn tinh xảo, đan xen hình rồng phượng cùng những đường nét chạm trổ tinh vi, tựa như đang kể lại câu chuyện xưa cũ. Trên mái nhà gắn vô số đèn chùm pha lê lộng lẫy, ánh sáng rọi xuống, tựa như muôn vì sao hạ xuống nhân gian.
Mặt đất được ghép hoàn toàn bằng đá cẩm thạch trắng tinh, mỗi phiến đá đều mang hoa văn tự nhiên, như một bức tranh cuộn của thiên nhiên. Bốn phía tường treo những tấm thảm hoa lệ, trên đó thêu cảnh sinh hoạt trong cung, nhân vật sống động như thật, màu sắc rực rỡ chói mắt. Một góc cung điện đặt một chiếc bình hoa lớn, trên thân bình vẽ cảnh sơn thủy tinh tế, bên trong cắm đầy hoa tươi, tỏa hương nồng đậm.
Những trang trí hoa lệ hiện rõ trong đôi mắt Tô Thiến, châu báu lấp lánh phát ra ánh sáng chói mắt, những món đồ làm từ lụa là tinh xảo mang theo cảm giác tinh tế, nhưng tất cả những điều ấy đều không thể xua đi nỗi bất an trong lòng nàng.
Trong không khí lan tỏa một luồng áp lực nặng nề, tựa như cơn bão đang lặng lẽ kéo đến. Cảm giác đè nén ấy dường như có hình có dạng, ép chặt lấy thính giác nàng, khiến nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở hỗn loạn của chính mình.
Lâm Viêm nhận ra sự khác thường của Tô Thiến, liền ôm nàng vào lòng. Má Tô Thiến tựa vào lồng ngực ấm áp của Lâm Viêm, bàn tay to lớn của chàng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng. Nàng cảm nhận rõ nhiệt độ và lực đạo nơi lòng bàn tay ấy, cùng với cảm giác ngón tay lướt nhẹ qua từng sợi tóc mảnh.
“Đừng lo, Tần Uyên không thể trốn thoát.” Giọng nói trầm thấp mang theo từ tính của Lâm Viêm vang lên bên tai nàng, âm thanh ấy mang theo sức mạnh xoa dịu lòng người, như một cơn gió ấm áp thổi qua cõi lòng nàng.
Tô Thiến nép mình trong lòng ngực chàng, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của chàng từng chút, từng chút vang lên, tựa như tiếng trống vững chãi, khiến nàng miễn cưỡng bình ổn lại phần nào.
Thế nhưng, nàng vẫn không thể hoàn toàn xua tan nỗi nghi ngờ trong lòng. Thủ đoạn quỷ dị của Tần Uyên cùng ánh mắt như hổ rình mồi của Mạc Hạo không ngừng hiện lên trong tâm trí nàng, tựa như quỷ ảnh trong bóng tối, quấn lấy suy nghĩ không buông.
Đúng lúc ấy, Tử Linh bất ngờ xuất hiện. Nàng hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường ngày, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ — nhưng trong mắt Tô Thiến, nụ cười ấy lại có phần chói mắt. Tử Linh thân mật nắm lấy cánh tay Tô Thiến, nhiệt độ từ bàn tay truyền đến là hơi ấm rõ rệt.
“Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Nghe nói tên tặc tử Tần Uyên kia lại dám mưu hại Hoàng thượng, thật là to gan tày trời!” Giọng nàng đầy quan tâm, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia sáng lạ thường. Trong đôi mắt ấy, Tô Thiến nhận ra một tia ác ý rõ rệt — như ánh nhìn của rắn độc ẩn mình trong cỏ rậm.