Pháo Hôi Này Hơi Bị Trâu Bò

Chương 9: Học tập khiến tôi vui vẻ (9)

Trước Sau

break

"Cần không?" Ngọc Sênh nghiêm túc thảo luận với hệ thống.

[Đương nhiên rồi, lúc cậu ta chật vật không ai giúp đỡ, chỉ cần ký chủ cô ra tay giúp đỡ cậu ta, cậu ta chắc chắn sẽ cảm kích cô, rồi tự nhiên sẽ đứng về phía cô thôi.]

"Chậc, thật phiền phức." Ngọc Sênh bĩu môi, vừa định rút tay ra khỏi túi quần.

Bộ Triết thấy Ngọc Sênh cứ nhìn mình chằm chằm, mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng đứng dậy: "Chào… chào cậu, tôi tên là Bộ Triết, cảm ơn cậu."

"Ngươi xem, cậu ta tự đứng được." Không cần rút tay ra nữa, Ngọc Sênh rất vui vẻ.

Hệ thống bất lực thở dài, nó không hiểu, tại sao có người có thể lười đến mức này, vấn đề là ký chủ lười đến mức này nhưng học hành lại rất chăm chỉ. Đúng là một mâu thuẫn.

"Không cần cảm ơn, bọn họ chắn đường tôi." Gật đầu với Bộ Triết, Ngọc Sênh xoay người rời đi.

Bộ Triết ngẩn người một lúc mới hiểu ra, ý cô là cô ra tay vì đám người kia chắn đường cô, không phải vì cứu cậu.

Trong mắt thoáng qua một tia thất vọng. Cũng đúng, cô và cậu không quen biết, sao có thể đặc biệt cứu cậu chứ. Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy đã cứu cậu. Bộ Triết nắm chặt tay, vội vàng khập khiễng đi theo.

Hai người đi trước đi sau một đoạn, Ngọc Sênh quay đầu nhìn cậu: "Cậu đi theo tôi làm gì?"

"Tôi... tôi không có, tôi về trường học." Bộ Triết có chút hoảng hốt.

Ồ, đúng rồi, cậu ta mặc đồng phục, rõ ràng cũng là học sinh trường này.

Sao mình lại gây ra chuyện nhầm lẫn thế này? Đều tại cái tên "pháo hôi" trí tuệ nhân tạo ngu ngốc kia, cũng không biết nhắc nhở một tiếng.

Hệ thống không hiểu sao lại bị gọi tên. Đúng là "thống" ở nhà ngồi, "nồi" từ trên trời rơi xuống.

(thống ở đây là cách gọi thân mật, rút gọn từ hai từ hệ thống á)


 

Ngọc Sênh cố gắng giữ bình tĩnh, không sao, chỉ cần mình không ngại, người ngại là người khác. Cô "ồ" một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Sau đó hai người cứ đi thẳng đến trước cửa một lớp học.

"Cậu tìm ai?" Bộ Triết chủ động chỉ vào lớp học: "Tôi là học sinh lớp này, tôi có thể giúp cậu gọi."

Ngọc Sênh đương nhiên là đến tìm Lê Mạn, cô không ngờ Lê Mạn lại cùng lớp với Bộ Triết.

Thế này thì có chút thú vị rồi.

Lê Mạn chỉ thị Từ Khải Thừa nhằm vào Tô Ngọc Sênh, mà em trai cùng cha khác mẹ của Từ Khải Thừa cũng đang chịu cảnh bắt nạt học đường, sao lại trùng hợp như vậy chứ.

Dự định ban đầu của Ngọc Sênh là trực tiếp dạy cho Lê Mạn cách làm người, dù sao nguyện vọng của nguyên chủ là sống sót, để Lê Mạn cứ gây chuyện như vậy sẽ rất phiền phức. Nhưng bây giờ cô đột nhiên cảm thấy hứng thú.

Cứ đơn giản thô bạo giải quyết Lê Mạn như vậy, tuy rằng dứt khoát gọn gàng nhưng rất có thể sẽ bỏ lỡ cốt truyện thực sự.

Nói cho cùng vẫn là tại cái thứ "pháo hôi" chết tiệt kia, đến một cốt truyện hoàn chỉnh cũng không có, còn phải để cô tự khai phá.

Hệ thống ngậm chặt miệng, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình.

Ngọc Sênh đã quyết định, vừa định đi. Không biết có phải là trực giác của phụ nữ hay là trực giác của nữ chính, Lê Mạn đang nói chuyện với bạn học đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa.

Ngọc Sênh nhanh chóng xoay người đứng chắn trước mặt Bộ Triết. Bộ Triết bị khoảng cách đột ngột rút ngắn giữa hai người làm tim đập nhanh hơn. Chưa kịp kéo giãn khoảng cách, cậu đã bị Ngọc Sênh nắm lấy vạt áo đồng phục rộng thùng thình.

"Quan hệ của cậu và Lê Mạn thế nào?"

"Cũng được." Bộ Triết có chút không hiểu.

"Sau này tránh xa cô ta ra."

Bộ Triết nhìn khuôn mặt lạnh lùng gần trong gang tấc của cô gái, tai đỏ ửng như muốn chảy máu, không khỏi nghĩ lung tung. Tại sao cô ấy lại bảo cậu tránh xa một cô gái khác? Cô ấy đang tuyên bố chủ quyền sao?

Ngọc Sênh đương nhiên không biết cái tên nhỏ bé yếu đuối dễ bị bắt nạt này đang nghĩ lung tung gì, cô khá hài lòng với sự thức thời của cậu ta: "Biết ai đứng sau gây chuyện với cậu không?"

"Đại khái biết." Bộ Triết theo bản năng không muốn nhắc đến thân phận đáng xấu hổ của mình với cô gái vừa quen này, nhưng đối diện với ánh mắt như thể biết hết mọi chuyện của cô, vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Chắc là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi, anh ta hận tôi, hận cái đứa con riêng này."

Cũng may, không quá ngốc. Không uổng công cô tốn chút sức cứu giúp.

Lê Mạn nhíu mày, từ góc độ của cô ta nhìn sang, dường như Ngọc Sênh đang được Bộ Triết ôm trong lòng, cô ta không nhìn thấy mặt Ngọc Sênh, chỉ thấy bóng lưng. Nhưng không hiểu sao, rõ ràng chỉ là bóng lưng, lại khiến cô ta cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.

Bộ Triết khi nào thì thân mật với một cô gái như vậy?

Lê Mạn siết chặt lòng bàn tay, cảm thấy như có chuyện gì đó vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cô ta.

Ngọc Sênh dặn dò xong Bộ Triết, lùi lại một bước: "Được rồi, tôi đi đây, cậu về lớp đi, sắp vào học rồi, học hành chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày."

Bộ Triết nghe thấy câu này đột nhiên có chút hoảng loạn, tay nhanh hơn não nắm chặt lấy tay Ngọc Sênh.

Ngọc Sênh khẽ ngẩn người, nghĩ nghĩ, tự cho là mình đã hiểu. Vừa rồi mình đã giải cứu cái tên đáng thương này khỏi nạn bắt nạt học đường đáng ghét, cậu ta chắc chắn là sợ hãi. Thế là Ngọc Sênh tự cho là mình rất hiểu chuyện vỗ vỗ vai Bộ Triết.

"Yên tâm, sau này sẽ không ai dám bắt nạt cậu nữa."

Bộ Triết ba bước quay đầu một lần đi vào lớp, mặc dù bên ngoài đã không còn thấy bóng dáng Ngọc Sênh, nhưng cậu vẫn không khỏi nhìn về phía cửa, nơi hai người vừa đứng.

Lê Mạn ngay lập tức muốn tìm Bộ Triết hỏi cho rõ ràng, nhưng chuông vào học đã reo, cô ta chỉ có thể bực bội chịu đựng. Mãi đến khi tan học, cô ta vội vàng chạy đến bên Bộ Triết, làm ra vẻ quan tâm.

"Bộ Triết, cậu không sao chứ, sao lại đánh nhau nữa vậy?"

Lời này nói rất khéo, đánh nhau hay không là do Bộ Triết chọn sao? Rõ ràng Bộ Triết là người bị đánh, là nạn nhân, nhưng qua lời cô ta nói, lại khiến người khác cảm thấy Bộ Triết là một kẻ gây chuyện, không biết hối cải, luôn chạy đi đánh nhau.

Quả nhiên, lời này của Lê Mạn vừa thốt ra, các bạn học xung quanh đều dùng ánh mắt như nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu mà nhìn Bộ Triết.

Nghĩ đến lời Ngọc Sênh nói khi rời đi, sắc mặt Bộ Triết lập tức lạnh xuống.

Lê Mạn là hoa khôi được công nhận của trường, mọi người đều rất thích cô ta. Nhưng cậu không thích Lê Mạn, dù Lê Mạn là người duy nhất trong lớp vẫn bằng lòng tiếp cận cậu sau khi thân phận của cậu bị bại lộ.

Nhưng không hiểu vì sao, mỗi lần Lê Mạn tốt bụng quan tâm cậu xong, tình cảnh của cậu lại càng tệ hơn.

Cậu cũng có ý tránh mặt, nhưng Lê Mạn giống như không nhận ra sự kháng cự của cậu, luôn làm ra vẻ tốt bụng quan tâm mà tiến đến gần cậu. Cậu cũng cảm thấy đối phương dù sao cũng là con gái, hơn nữa cũng không làm gì quá đáng, cậu không thể nói lời cay độc khiến người ta quá khó xử.

Nhưng bây giờ cậu đã được Ngọc Sênh dặn dò phải tránh xa Lê Mạn ra, vậy thì cậu đương nhiên phải làm theo.

Thế là Bộ Triết cúi đầu, xa cách nói: "Tôi rất khỏe, không cần bạn học Lê quan tâm."

Lê Mạn nhíu mày, cảm thấy Bộ Triết có chút khác lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, mở miệng dò hỏi tin tức về Ngọc Sênh.

"Bộ Triết, cô gái vừa đứng cùng cậu là ai vậy? Chúng ta vẫn còn là học sinh không thể yêu sớm, hơn nữa cô ấy trông cũng không giống học sinh trường mình, cậu đừng bị lừa..."

Bộ Triết làm sao chịu được cô ta nói Ngọc Sênh không tốt, lập tức lạnh lùng ngắt lời: "Bạn học Lê, chúng ta thân nhau lắm sao? Chuyện của tôi cần báo cáo với cô sao? Cô nhiều chuyện như vậy, là muốn tốt nghiệp xong đi làm paparazzi à?"

Lê Mạn kinh ngạc lùi lại một bước, như thể không nhận ra Bộ Triết. Cái cậu thiếu niên luôn cúi đầu, nhút nhát u ám này khi nào lại trở nên nói năng sắc bén như vậy.

Không đúng, không đúng, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nhất định là có liên quan đến cô gái vừa rồi. Cô ta nhất định phải tìm cách điều tra thông tin về cô gái đó.

Trong mắt lập tức ứa ra một giọt nước mắt, Lê Mạn che miệng xoay người chạy ra khỏi lớp. Khóe miệng bị che giấu khẽ nhếch lên, Bộ Triết dám đối xử với cô ta như vậy, cô ta đương nhiên phải khiến Bộ Triết trả giá.

Quả nhiên, vừa thấy Bộ Triết chọc giận Lê Mạn, không ít người trong lớp lập tức trừng mắt nhìn Bộ Triết. Bầu không khí căng thẳng như dây đàn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc