Về phòng tắm rửa xong, Ngọc Sênh đang chuẩn bị đi ngủ.
Trong đầu vang lên giọng nói của pháo hôi.
[Ký chủ, vừa nãy vì cô tắm nên tôi bị chặn một khoảng thời gian, không chú ý Lê Mạn đã làm gì, nhưng bây giờ cô ta đang gọi điện thoại với ai đó.]
"Ngươi nói vậy, ta lại không buồn ngủ nữa rồi."
Ngọc Sênh ác ý đi gõ cửa phòng Lê Mạn.
Nghe pháo hôi thuật lại dáng vẻ Lê Mạn trong phòng bị tiếng gõ cửa này dọa cho suýt chút nữa ném cả điện thoại, đúng là chim sợ cành cong.
Ngọc Sênh lập tức cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.
[Ký chủ, cô thu lại cái nụ cười hả hê trên mặt đi.]
"Không được, hả hê là sở thích cá nhân của ta."
Lê Mạn luống cuống che giấu xong, trưng ra nụ cười hoàn hảo mở cửa, nhìn thấy Ngọc Sênh, mặt cứng đờ một chút, sau đó cười càng thêm rạng rỡ.
"Em gái sao giờ này còn chưa ngủ?"
"Chị cũng chưa ngủ đấy thôi? Đang bận gì vậy?" Ngọc Sênh phản công.
Thành công khiến nụ cười gượng gạo của Lê Mạn vì hoảng loạn mà trở nên khó coi hơn cả khóc.
Không hiểu nổi, người này bị nghiện diễn kịch à?
Đây cũng đâu có người ngoài, diễn cái trò cung đấu chị chị em em làm gì.
Cô cầm kịch bản trả thù ngược cặn bã cơ mà.
Kịch bản khác nhau, diễn cái gì chứ?
"Chị biết không, hôm nay vốn dĩ sau khi cha mẹ giới thiệu em xong, còn định tuyên bố chị vẫn là thiên kim nhà họ Lê, không để người khác coi thường chị, cha mẹ rất yêu chị, hy vọng chị cũng vậy với họ."
Lê Mạn không ngờ Ngọc Sênh tìm mình lại để nói những lời này, cơ mặt giật giật không tự nhiên, cố gắng nặn ra nụ cười cứng ngắc: "Đương nhiên chị cũng rất yêu cha mẹ."
Ngọc Sênh cũng đáp lại cô ta bằng một nụ cười: "Tốt nhất là giống như chị nói vậy, đừng làm họ buồn."
Nếu không tôi sẽ tận tay dạy chị hai chữ 'hối hận' viết như thế nào.
[Ký chủ, tôi sai rồi, tôi tưởng cô về đây để gây chuyện, không ngờ cô tốt bụng như vậy, vì sợ cha mẹ mà bằng lòng cho cô ta một cơ hội.]
Nghe hệ thống đang tự cảm động lung tung trong đầu mình, khóe miệng Ngọc Sênh giật giật, cảm thấy bất lực vô cùng.
"Pháo hôi à, chúng ta thương lượng một chút đi, sau này gặp chuyện đừng vội nói, động não trước được không?"
[Ký chủ, cô đang mắng tôi sao?]
"Nếu ngươi cảm thấy ta đang khen ngươi, vậy cũng được."
[Tôi nói chỗ nào không đúng?]
"Sở dĩ ta cho cô ta cơ hội, đương nhiên là vì ta biết, cô ta chắc chắn sẽ không cần cái cơ hội này đâu!"
Ngọc Sênh xoa xoa bàn tay đang muốn đấm người.
"Huống chi, ta chỉ nói cô ta không ra gì, ta sẽ cho cô ta biết hối hận viết như thế nào, nhưnt ta có nói nếu cô ta hối cải thì tôi sẽ tha cho cô ta sao?"
Nó sai rồi, nó không nên có bất kỳ kỳ vọng nào vào ký chủ.
Con đường dài nhất nó từng đi, chính là con đường mưu mô của ký chủ.
Lê Mạn trong lòng vẫn canh cánh cuộc điện thoại chưa xong, thấy Ngọc Sênh không nói gì nữa, vội nói: "Vậy... em gái, nếu em không có chuyện gì nữa, chị về ngủ đây."
Ngọc Sênh giơ tay ngăn Lê Mạn muốn đóng cửa về phòng: "Vội gì chứ, không mời em vào phòng ngồi một lát sao?"
Con ngươi Lê Mạn co rụt lại, các ngón tay siết chặt ngay lập tức, vừa nãy thời gian gấp gáp, cuộc điện thoại kia cô ta chỉ kịp nhét xuống dưới gối.
"Hôm nay... muộn quá rồi, em gái nếu không có gì thì về ngủ sớm đi."
"Cũng được, nếu chị không hoan nghênh như vậy, vậy em nói thẳng luôn, chị không phải muốn biết vừa nãy tôi và cha mẹ đã đi đâu sao?"
"Chị không có ý gì khác, chỉ là lo lắng thôi, nếu em gái không tiện thì cũng không cần nói cho chị biết."
Ngọc Sênh còn thấy mệt thay cho cô ta, rõ ràng rất muốn biết, còn phải diễn trò như vậy.
Cho nên Ngọc Sênh quyết định làm người tốt, cho cô ta một sự thoải mái.
"Mai Lương Hân bị bắt rồi."
Hô hấp đột ngột trở nên dồn dập, các đốt ngón tay Lê Mạn dùng sức đến trắng bệch, cố gắng trấn tĩnh: "Chị không biết em đang nói gì."
Ngọc Sênh khẽ mỉm cười: "Không sao, tôi biết chị biết tôi đang nói gì là được rồi."
Ê? Ký chủ không chơi bóng thẳng, bắt đầu nói vòng vo, nó còn có chút không quen.
Ngọc Sênh nói xong liền xoay người đi, nhưng lại đột nhiên quay lại.
"À đúng rồi, đừng có ghê tởm gọi tôi là em gái nữa, hai cặp cha mẹ nhà tôi đều không sinh ra cái loại vong ân bội nghĩa, ăn cây táo rào cây sung, miệng nam mô bụng một bồ dao găm như cô đâu."
Lê Mạn đối diện với đôi mắt lạnh lẽo kia, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xộc lên.
Cô ta trong nháy mắt cứng đờ cả người, như bị đóng băng tại chỗ, ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông trên khắp cơ thể đều đang rỉ ra hơi lạnh.
Một lúc lâu sau mới hoàn hồn, Lê Mạn hoảng hốt đến tay cũng run rẩy, vội vàng đóng cửa lại, lao đến giường lấy điện thoại ra, gọi lại.
Bên kia đổ chuông một hồi lâu mới nhấc máy.
Vừa nghe thấy kết nối, Lê Mạn lập tức đè giọng the thé hét lên: "Cô ta biết rồi, cô ta biết rồi! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..."
Hệ thống chăm chú lắng nghe cuộc điện thoại của hai người.
Bên kia điện thoại vang lên một giọng nói mang theo sự áp bức: "Cô bình tĩnh lại trước đã!"
Lê Mạn dường như rất sợ người đó, thân thể run rẩy một chút, im miệng.
Người đó lúc này mới nói tiếp: "Nói đi, chuyện gì xảy ra."
Lê Mạn thuật lại những chuyện vừa xảy ra.
Đối phương im lặng một hồi: "Đã như vậy, vậy thì cái con Tô Ngọc Sênh này không thể giữ lại được nữa. Tôi không tin, mạng nó lớn đến thế."
Xin lỗi, ký chủ nhà tôi chính là người đại diện cho mạng lớn đấy.
Hệ thống cười khẩy một tiếng tiếp tục nghe.
"Chuyện này tôi sẽ xử lý, dạo này cô không có chuyện gì quan trọng thì đừng liên lạc với tôi, tránh bị người ta nắm được thóp."
Lê Mạn vẫn rất hoảng hốt: "Cô ta... cô ta sẽ không đến chỗ Lê Hướng Minh vạch trần tôi chứ?"
"Cô ta đã chạy đến cảnh cáo cô, vậy thì chứng tỏ bây giờ cô ta còn chưa định vạch trần, cô an phận một chút, sẽ không có chuyện gì đâu!"
Không đợi Lê Mạn trả lời, đối phương lại nói thêm một câu: "Yên tâm đi, cô là con gái tôi, tôi sẽ không bỏ mặc cô đâu."
Lê Mạn lúc này mới nhỏ giọng đáp một tiếng, đối phương hài lòng cúp điện thoại.
Hệ thống kinh ngạc lần theo số điện thoại kia tra xét, đáng tiếc là một chiếc thẻ không đăng ký, không thể tra ra thông tin cá nhân của đối phương.
Nhưng may mà nó lanh lợi, thừa lúc hai người gọi điện thoại, đã thành công định vị được vị trí của đối phương.
Phạm vi tuy vẫn còn hơi lớn, nhưng nó chỉ cần tìm những người có liên quan đến Lê Mạn trong cốt truyện là được, cũng không quá khó.
Hệ thống mất một chút thời gian, lần theo mạng lưới điều tra.
Quả nhiên đã thành công tìm được nghi phạm.
Tuy rất kinh ngạc, nhưng nó dù sao cũng là một hệ thống lý trí, tìm được cái gì thì tin cái đó.
Thế là hệ thống kích động mò về tìm Ngọc Sênh báo tin vui.
Ký chủ không bảo nó đi theo dõi Lê Mạn, là chính nó cảm thấy nguy cơ.
Cảm thấy nếu mình không thể hiện ra mặt hữu dụng, vậy thì nó trước mặt ký chủ sẽ chẳng là gì cả.
Hoàn toàn biến thành một cái máy thổi cầu vồng rắm.
Ngọc Sênh bị tiếng ồn ào của hệ thống đánh thức, liếc nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường hiển thị ba giờ.
"Tốt nhất là ngươi có chuyện quan trọng mới gọi ta."
Giọng Ngọc Sênh bình tĩnh, nhưng cả người tỏa ra áp suất thấp của người bị phá hỏng giấc mộng đẹp.
Đáng tiếc hệ thống đang chìm đắm trong niềm vui sướng chẳng hề cảm nhận được mình đang ở trong sự yên tĩnh trước cơn bão.
[Tôi vừa theo dõi Lê Mạn, phát hiện cô ta lén lút gọi điện thoại cho người khác.]
Hệ thống kể lại sự việc.
[Tôi tìm được kẻ đứng sau màn rồi, cô tuyệt đối không ngờ là ai đâu!]
Giọng hệ thống đắc ý, vẻ mặt ngu ngơ như kiểu mau đến hỏi tôi đi.
"Chỉ có chuyện này mà ngươi nửa đêm gọi ta dậy?" Ngọc Sênh bóp bóp ngón tay, trên mặt đầy chữ vui vẻ.
Cái CPU bị niềm vui làm choáng váng của hệ thống cuối cùng cũng khôi phục lý trí, nhìn rõ tình cảnh hiện tại của mình.
[Cô... cô không phải lại biết rồi đấy chứ?]