"Vì ông ta." Ngọc Sênh nhìn thẳng vào một người trong đám đông nói.
Hệ thống nhìn theo ánh mắt Ngọc Sênh: [A, người này chính là…]
"Cha của Bộ Triết, Từ Diệp Vĩ, ta biết."
[Sao cô biết?] Hệ thống kinh ngạc.
Cô đâu có ngốc, Từ Khải Thừa đứng cạnh người này mà, hai khuôn mặt còn giống nhau như đúc.
Chỉ có cái đồ ngốc hệ thống mới hỏi ra câu ngu ngơ như vậy.
Ngọc Sênh lười trả lời hệ thống, bình tĩnh vỗ vỗ micro trong tay.
Tiếng "vù vù" khiến những người dưới sân khấu bất giác im lặng một thoáng, và một thoáng này đối với Ngọc Sênh là đủ rồi.
"Giới thiệu với mọi người cha mẹ đã nuôi dưỡng tôi bao nhiêu năm nay." Cô nghiêng người chỉ về phía màn hình chiếu rồi bình thản nói: "Và anh trai tôi, anh trai tôi có chút việc, hôm nay không thể đến được, cho nên chỉ có thể dùng cách này để giới thiệu với mọi người."
Nói xong, Ngọc Sênh dẫn đầu vỗ tay.
Lê Mạn cười khẩy: Tô Ngọc Sênh vậy mà có thể nói ra cái thứ quỷ quái này, tưởng cha mẹ là đồ ngốc chắc? Tình hình nhà họ Tô thế nào, có con trai hay không, bố mẹ lại không biết sao?
Cô ta nhìn về phía cha mẹ Lê, muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc giận dữ của họ, nhưng cô ta hoàn toàn thất vọng.
Tại sao? Tại sao họ lại bình tĩnh như vậy, đến một chút kinh ngạc cũng không có? Ngược lại còn mỉm cười vỗ tay cùng Ngọc Sênh?
Cha mẹ Tô dưới sự dẫn dắt của người dẫn chương trình, có chút lo lắng bước lên sân khấu.
Có ba người nhà họ Lê dẫn đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay rời rạc dưới sân khấu rất nhanh đã biến thành tiếng vỗ tay của toàn bộ mọi người.
Ngọc Sênh khẽ mỉm cười nhìn về phía Lê Mạn đang kinh ngạc trong đám đông, trong mắt viết rõ ràng sự khiêu khích: Chỉ thế thôi.
[Cảm giác Lê Mạn sắp bị cô tức chết rồi.]
Ngọc Sênh nghĩ nghĩ, cái này hình như cũng là một cách hay!
Hay là bây giờ mình đi xuống chỉ thẳng vào mặt cô ta mắng một câu "tôi chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ như cô".
Dù sao thử một chút cũng không mất gì.
Ước mơ vẫn phải có, nhỡ đâu thành công thì sao?
[Ký chủ cô có ý tưởng nguy hiểm gì đúng không?]
"Vậy thì nhiều lắm, sao hả, các người còn có tội tư tưởng à?"
Ngọc Sênh đáp trả, lúc này tiếng vỗ tay vừa dứt.
"Tôi biết chắc chắn có người kỳ lạ, tại sao tôi vẫn họ Tô." Ngọc Sênh khoác tay mẹ Tô: "Đây chính là nguyên nhân, sai lầm xảy ra bao nhiêu năm như vậy, họ hoàn toàn coi tôi như con gái ruột mà nuôi lớn."
Giơ tay lau nước mắt cho mẹ Tô: "Tôi không thể tìm được cha mẹ ruột rồi lập tức bỏ rơi họ trở về nhà họ Lê được, như vậy quá vô tâm, cho nên, sau khi hai nhà thương lượng, quyết định tôi vẫn là Tô Ngọc Sênh, vẫn sống ở nhà họ Tô, chỉ là có thêm một đôi cha mẹ nữa."
Ánh mắt lại quét về phía Từ Diệp Vĩ, Ngọc Sênh chỉ vào màn hình chiếu: "Nói đến việc tôi có thể tìm được bố mẹ ruột, còn phải cảm ơn anh trai tôi Bộ Triết, chính cậu ấy đã phát hiện tôi và Lê tổng trông rất giống nhau."
Từ Diệp Vĩ nghe thấy hai chữ "Bộ Triết", sắc mặt quả nhiên thay đổi một chút, nhưng rất nhanh chuyển sang trầm tư.
Từ Khải Thừa đứng bên cạnh thì con ngươi co rụt lại, rõ ràng không ngờ Ngọc Sênh lại trực tiếp nói ra tên của Bộ Triết.
Nhìn biểu hiện của Từ Khải Thừa khi nhìn thấy ảnh và nghe thấy tên Bộ Triết, xem ra hắn không hề biết chuyện ảnh này?
Ngọc Sênh chớp chớp mắt, khóe miệng cong lên. Vậy thì cô có thể mong chờ màn chó cắn chó rồi.
Hệ thống đột nhiên rùng mình một cái, luôn cảm thấy ký chủ nhà mình sắp gây chuyện lớn.
"Để cảm ơn cậu ấy, cả hai nhà cha mẹ tôi đều nhận cậu ấy làm con nuôi."
Nói đến đây, Ngọc Sênh dừng lại một chút, lộ ra một nụ cười tinh nghịch, vẻ tiểu thư nhỏ hiện rõ.
"Chiếu những bức ảnh này lên, thật ra cũng chỉ là muốn khoe với mọi người, tôi có một người anh trai tốt như vậy."
Những người dưới sân khấu đều phối hợp cười, đồng thời chính xác nhận được thông tin mà Ngọc Sênh phát ra, thiếu niên tên Bộ Triết này cũng không thể đắc tội.
Không ít người vừa cười vừa chua xót. Con nuôi của nhà họ Lê đó, sao bọn họ lại không có số mệnh tốt như vậy chứ?
Những điều cần tuyên bố đều đã tuyên bố xong, Ngọc Sênh bắt đầu đi theo Lê Hướng Minh, Tống Phương Ý chạy khắp nơi.
Lê Hướng Minh giới thiệu cô với bạn bè lâu năm, đối tác làm ăn, bạn bè trong giới,...
Lê Hướng Minh với tư cách là một người cha hai mươi tư hiếu, đối với con gái đương nhiên là khen không tiếc lời, huống chi cô con gái này của ông xứng đáng để ông tự hào.
Góc giải thích: Hai mươi tư hiếu là 24 câu chuyện kể về những tấm gương hiếu thảo nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Tác phẩm này được biên soạn bởi Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên (1271-1368).
Đi một vòng, những người đến tham dự yến tiệc gần như đều biết Tô Ngọc Sênh thi đỗ lớp thiếu niên của Đại học Khoa học và Công nghệ.
Thành tích thực tế này đặt ở đó, mọi người liền ngay cả lời khen ngợi cũng tự nhiên chân thành hơn.
Đối mặt với những dịp như thế này, Ngọc Sênh ứng đối khéo léo, nửa điểm không hề lộ vẻ bối rối.
Như vậy, không ít người tự nhận không nhịn được mà so sánh Ngọc Sênh với Lê Mạn.
So sánh một chút, mọi người đều cảm nhận được sự mạnh mẽ của gen di truyền.
Rõ ràng, cô con gái ruột vừa nhận về này càng có phong thái của hai vợ chồng nhà họ Lê hơn.
Người nói càng nhiều, Lê Mạn luôn có thể vô tình nghe được một vài câu, càng thêm hận Ngọc Sênh đến nghiến răng.
Những người này đều là kẻ nịnh bợ, Tô Ngọc Sênh cô ta là cái thá gì, đồ nhà quê từ dưới quê lên, cũng xứng so sánh với cô ta sao.
Từ Diệp Vĩ trong lúc đó cũng dẫn Từ Khải Thừa đến chào hỏi.
"Lê tổng, nói ra cũng khéo, con trai tôi và Tô tiểu thư trước đây là bạn học, tuy con trai tôi không giỏi giang bằng Tô tiểu thư, nhưng ở trường cũng có chút tiếng tăm, Tô tiểu thư có quen không?"
Đối với hành vi muốn kéo gần quan hệ của Từ Diệp Vĩ, Ngọc Sênh thản nhiên đón nhận.
"Vâng, cậu ta theo đuổi tôi, nhưng tôi nói với cậu ta học sinh quan trọng nhất là học tập, yêu sớm là không tốt. Hơn nữa tôi cũng không thích người có thành tích kém hơn tôi."
Không hổ là ký chủ nhà tôi, quả bóng này vừa to vừa thẳng!
Từ Diệp Vĩ trơ mắt nhìn ánh mắt Lê Hướng Minh nhìn con trai mình lập tức thay đổi, nụ cười lập tức cứng đờ trên mặt, nhất thời chỉ cảm thấy cười cũng không được, không cười cũng không xong. Thấu hiểu được cái gọi là lúng túng đến mức muốn đào một cái hố chui xuống.
Mặt Từ Khải Thừa lúc đó liền đen lại, hắn cảm thấy mình sắp bị PTSD vì thành tích kém rồi.
Góc giải thích: PTSD là viết tắt của Post-traumatic stress disorder, hay còn gọi là rối loạn căng thẳng sau sang chấn. Đây là một tình trạng sức khỏe tâm thần có thể phát triển ở những người đã trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đau buồn, gây sốc hoặc nguy hiểm.
Dạo này hắn thường xuyên gặp ác mộng.
Lần kỳ cục nhất là mơ thấy mình đang ở lễ cưới.
Mục sư hỏi: "Cô dâu có bằng lòng gả cho chú rể không?"
Cô dâu đột nhiên từ trong váy cưới rút ra một xấp đề thi nói: "Chúng ta so tài một chút, tôi không thích người có thành tích kém hơn tôi."
Cuối cùng hai cha con nhà họ Từ khí thế hừng hực đến, xám xịt rời đi.
Ngọc Sênh lại bị cha mẹ Lê dẫn đi gặp người khác, không rảnh quản hai cha con này phải vượt qua sự lúng túng và kiên cường đối mặt với cuộc sống như thế nào.
Cứ thế bận rộn đến mười giờ tối, bữa tiệc này cuối cùng cũng kết thúc viên mãn.
Tiễn vị khách cuối cùng, Tô Ngọc Sênh chặn vợ chồng nhà họ Lê đang chuẩn bị rời đi: "Cha mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người."
Vẻ mặt cô nghiêm túc: "Thật ra những bức ảnh xuất hiện hôm nay không phải do con tung ra, con nghi ngờ có người chụp trộm con, muốn dùng những bức ảnh này bôi nhọ con."
Lúc này mọi người mới phản ứng lại, đúng vậy, những bức ảnh đó nhìn rõ ràng là chụp trộm mà!
Lê Hướng Minh lập tức căng thẳng: "Cha lập tức đi điều tra."
Ngày nay công nghệ phát triển như vậy, vân tay và camera giám sát chỉ cần tra một chút là ra Mai Lương Hân.
Nhưng Mai Lương Hân chỉ thừa nhận mình đã chiếu slide.
Cô ta tự biết mình đã đắc tội Tô Ngọc Sênh đến chết rồi, mà Tô Ngọc Sênh lại trở thành thiên kim nhà họ Lê chắc chắn sẽ nhắm vào cô ta. Cho nên sau khi nhận được nhóm ảnh do người ẩn danh gửi đến, cô ta không nghĩ ngợi gì đã tung ra, muốn khiến Tô Ngọc Sênh bị nhà họ Lê ghét bỏ.
Với tư cách là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, Tô Ngọc Sênh đương nhiên chọn báo cảnh sát.
Sau khi điều tra chứng minh Mai Lương Hân không nói dối, ảnh quả thật là có người gửi đến điện thoại của cô ta, số thẻ gửi là loại dùng một lần không đăng ký.
[Ký chủ, ảnh là Lê Mạn chụp! Tôi có thể điều tra camera giám sát ở những đoạn đường cô ta chụp trộm hôm đó.]
"Vậy thì sao?" Ngọc Sênh không để ý.
Hệ thống ngẩn người một lát, đột nhiên linh quang lóe lên: [Vậy... vậy cho nên, ảnh không phải Lê Mạn gửi cho Mai Lương Hân?]