Pháo Hôi Này Hơi Bị Trâu Bò

Chương 21: Học tập khiến tôi vui vẻ (21)

Trước Sau

break

Lê Mạn sau khi chụp ảnh hôm đó thì không có động tĩnh gì nữa.

Ngọc Sênh cũng không rảnh chủ động đi gây sự với cô ta. Dạo này cô thật sự quá bận.

Vừa phải mưa móc đều khắp nơi thường xuyên về nhà thăm cha mẹ nuôi; vừa phải bồi dưỡng thằng nhóc Bộ Triết văn võ song toàn; vừa bận thi cử lại vừa bận kiếm tiền.

Ngọc Sênh cảm thấy nếu có bảng xếp hạng cá muối, cô nhất định là con cá muối thất bại nhất.

Cô cứ nỗ lực thế này, đừng nói cá muối, đến long môn cũng nhảy qua được ấy chứ.

Cá muối hóa rồng gì đó, nghe thôi đã thấy vớ vẩn.

[Có người miệng thì nói muốn làm cá muối, thực ra môn nào cũng tranh hạng nhất.] Hệ thống ra sức tỏ vẻ.

"Ngươi thì hiểu cái gì? Ước mơ của ta là làm cá muối mà vẫn có thể thi được hạng nhất."

Cô vừa lười vừa sợ phiền phức đúng là thật, nhưng cô càng không thể chịu đựng được việc có người giẫm lên đầu mình, dù là giẫm lên trên bảng thông báo cũng không được.

[Ha ha, sao cô không mơ một đêm thành tỷ phú luôn đi?]

"Hả? Chuyện này chẳng phải ta đã mơ thành sự thật rồi sao?"

[...] Đúng là vậy! Đại tiểu thư duy nhất của nhà họ Lê, đây đâu chỉ là một đêm thành tỷ phú. Đây là một đêm thành người giàu nhất.

Không nói chuyện được nữa, hệ thống tự kỷ.

Bữa tiệc diễn ra đúng hẹn trong sự yên tĩnh trước cơn bão.

Cha mẹ Tô cũng đi cùng Ngọc Sênh đến.

Hai người chưa từng nghĩ rằng, cả đời này mình sẽ có cơ hội đặt chân đến một nơi sang trọng như vậy.

Nhìn những người áo quần lộng lẫy trong đại sảnh, họ không khỏi cảm thấy lúng túng, chỉ cảm thấy mình có mặc long bào cũng không giống thái tử.

Ngọc Sênh nhìn ra sự bất an của hai người: "Bữa tiệc này là vì con mà tổ chức, mà cha mẹ là cha mẹ của con, cũng chính là chủ nhân của bữa tiệc này, hai người không cần để ý đến ánh mắt của những vị khách kia, ai nhìn không vừa mắt thì đuổi đi cũng không sao."

Cha mẹ Tô lập tức đỏ hoe mắt, có được đứa con gái tốt như vậy đúng là phúc phận mấy đời nhà họ.

"Chúng ta không sao, hôm nay là ngày vui của con, cha mẹ tìm một chỗ ngồi là được, con cứ bận việc đi."

Ngọc Sênh tìm cho họ một vị trí vắng vẻ, vẫn không yên tâm dặn dò: "Tuyệt đối đừng chịu ấm ức, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho con, không có gì quan trọng hơn bố mẹ đâu."

[Ký chủ, cô vậy mà lại coi trọng bọn họ như vậy, đừng nói cha mẹ Tô sắp khóc, tôi cũng cảm động rồi đây này.]

"Khiến họ hạnh phúc là một phần quan trọng nhất trong tâm nguyện của nguyên chủ. Đối với ta mà nói, ở thế giới này, đương nhiên không có gì quan trọng hơn họ."

Đệt, dẹp cái cảm động đó đi! Ký chủ nhà tôi không có tim!

Với tâm lý cố gắng không gây thêm phiền phức cho con gái, cha mẹ Tô cứ vậy yên lặng ngồi ở một góc, đến cả rượu nước cũng không dám đi lấy.

Nhưng những người muốn gây sự sẽ không vì bạn khiêm tốn mà bỏ qua bạn.

Đám người này thủ đoạn cũng khá cao tay, không trực tiếp đối đầu với cha mẹ Tô, mà cố ý chọn một chỗ ngồi gần đó, bắt đầu nói bóng gió.

"Tôi thấy cái ngưỡng cửa của bữa tiệc này cũng không cao lắm nhỉ, ai cũng có thể vào được."

"Đúng đúng đúng, đứng cách xa cả mét vẫn ngửi thấy mùi nhà quê."

"Không phải là đám nhà giàu mới nổi ở đâu đến đấy chứ?"

"Nhà giàu mới nổi còn không có cái vẻ nghèo hèn đó đâu, tôi thấy á, chắc là dân quê dựa vào đền bù đất mà phất lên."

Cha mẹ Tô nghe đều biết là nói mình, nhưng người ta lại không chỉ thẳng vào mặt họ mà mắng, tuy nghe rất tức giận, nhưng cũng không thể xông lên tranh cãi với họ, chỉ có thể nhẫn nhịn.

"Các vị nói đúng, có người mặc đồ lộng lẫy cũng không giống giới thượng lưu." Một giọng nữ lạnh lùng vang lên, khiến mấy người đang nói chuyện phiếm giật mình. Rõ ràng cũng biết nói xấu sau lưng người khác không phải là chuyện hay ho gì.

Nghe thấy đối phương đồng ý với mình, mấy người yên tâm.

"Đúng không đúng không, cô cũng thấy vậy à?" Một người trong đó vẻ mặt vui mừng như tìm được đồng minh quay đầu lại, đón chào cô ta lại là một ly rượu lạnh buốt.

Ngọc Sênh cầm chiếc ly rỗng, ánh mắt lạnh lùng quét qua mấy người đang nói chuyện phiếm: "Giống như các người tuy khoác da người, nhưng cũng không giống người vậy."

Cô gái trang điểm đậm bị cô hắt rượu vào mặt hét lên một tiếng, sau khi nhìn rõ mặt cô thì giận dữ: "Tô Ngọc Sênh, mày dám hắt tao?"

"Hắt rồi thì hắt rồi, cô hỏi tôi có dám không? Lúc cô đầu thai chắc dùng não đổi lấy cái mặt này rồi nhỉ?"

Ngọc Sênh cũng là nghe thấy cô ta nói chuyện mới nhận ra vị này lại là người quen cũ Mai Lương Hân

"Pháo hôi, ngươi xem cô ta..."

[Ký chủ, cô ta là Mai Lương Hân.] Hệ thống cứ tưởng Ngọc Sênh không nhận ra, dù sao lớp trang điểm trên mặt Mai Lương Hân thật sự quá dày.

"Ta đương nhiên biết cô ta là Mai Lương Hân, ta muốn hỏi là, ngươi có biết cô ta dùng nhãn hiệu mỹ phẩm gì không, vậy mà hắt cả ly rượu vẫn không trôi?"

[Xin lỗi, câu hỏi này quá khó, hệ thống không làm được.]

"Cái gì cũng không biết, cần cậu làm gì! Lui xuống đi."

Hôm nay bị ký chủ ghét bỏ rồi sao? Ghét bỏ rồi.

Mai Lương Hân tức giận muốn đánh người, nhưng bị bạn đi cùng kéo lại.

Đánh người thì không sao, nhưng đây là yến tiệc của nhà họ Lê, thật sự làm ầm ĩ lên, đắc tội chính là nhà họ Lê. Mà bọn họ không đắc tội nổi nhà họ Lê.

Mai Lương Hân chỉ có thể hậm hực buông tay đang giơ cao xuống, khuôn mặt vặn vẹo vì chế giễu: "Đồ nghèo hèn như mày sao lại ở đây? Chẳng lẽ là bám được đại gia nào rồi?"

Cha mẹ Tô nghe thấy động tĩnh bên này vội vàng chạy tới chắn trước mặt Ngọc Sênh: "Cô... cô bé này, sao ăn nói khó nghe như vậy! Con gái nhà chúng tôi..."

"Cha mẹ, hai người đi nghỉ ngơi một lát đi, ở đây con xử lý cho."

Ngọc Sênh ngắt lời hai người, gọi một người phục vụ yến tiệc đến đưa hai người đi phòng nghỉ ngơi.

Cha Tô nghĩ nghĩ, với thân phận con gái mình, chắc cũng không chịu thiệt đâu. Ngược lại hai người họ ở đây, có lẽ sẽ làm con gái mất mặt.

"Ối chao, hai ông bà nhà quê nghèo hèn này là cha mẹ mày à, khoa trách bênh vực ghê cơ." Mai Lương Hân tự cho mình tìm được điểm yếu để tấn công, vẻ mặt đắc ý của kẻ tiểu nhân.

"Sao? Cha mẹ cô bị người ta mắng, cô lại hùa theo người ta mắng? Vậy cô giỏi thật đấy, có cần tôi giơ cao cô lên cho mọi người chiêm ngưỡng dung nhan của đứa con bất hiếu như cô không?"

"Tô! Ngọc! Sênh!" Mai Lương Hân nghiến răng nghiến lợi, cái con Tô Ngọc Sênh chết tiệt này từ khi nào mà trở nên đanh đá như vậy hả?

"Làm gì, chẳng lẽ cô muốn hỏi, cô gọi tôi một tiếng tôi có dám đáp không? Thật tưởng mình bôi vàng lên mặt là Tôn Ngộ Không à?"

Bị Ngọc Sênh nói như vậy, những người khác không khỏi nhìn về phía Mai Lương Hân.

Mai Lương Hân hôm nay quả thật cả người vàng chóe, váy dạ hội màu vàng, trên mặt dính kim tuyến, trên đầu còn có một chiếc vương miện vàng.

Quả thật rất giống Tôn Ngộ Không. Lập tức có người không nhịn được "phụt" một tiếng bật cười.

Mai Lương Hân tức giận đến mặt mày tái mét, sợi dây lý trí trong đầu "bụp" một tiếng đứt phựt, chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất, hôm nay cô ta nhất định phải lột da con tiện nhân này.

Thế là, Mai Lương Hân múa may chân tay nhào về phía Tô Ngọc Sênh.

Đáng tiếc, cô ta hoàn toàn không biết gì về giá trị vũ lực của Ngọc Sênh.

Những động tác hung hãn sắc bén của Mai Lương Hân rơi vào mắt Ngọc Sênh chẳng khác nào quay chậm.

Cô thậm chí còn có tâm trạng bình phẩm: ra chiêu quá chậm, lực không đủ, hạ bàn không vững, không có phòng thủ... toàn là sơ hở.

Ngọc Sênh có chút buồn chán, cái cô Mai Lương Hân này học không được, cãi nhau không xong, đến đánh nhau cũng không ra gì.

Món rau cùi bắp này đưa đến tận miệng, cô còn thấy đánh chán.

Ngọc Sênh vừa định động chân, đột nhiên, một tiếng hét lớn truyền đến.

"Dừng tay!"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc